VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Nhưng sự tồn tại của cái gọi là ‘y viện’ này… Quả thật có chút chướng mắt.

Khoảng một canh giờ sau, đứa nhỏ nằm trong bụng chưa đến hai tháng còn chưa thành hình liền chảy ra từ trong cơ thể cô gái áo vàng.

Thích Vy đã bảo Hồng Liên chuấn bị sẵn một chén thuốc khác đế nàng ta uống, sau khi uống xong khoảng một khắc, bắt mạch cho đối phương xác định tình trạng cơ thể quá thật không có vấn đề gì mới đưa hai tờ phương thuốc mới viết xong cho nàng ta: “Coi như thuận lợi, kế tiếp chỉ cần về uống ba lần thuốc là có thế sạch sẽ hoàn toàn, tờ phương thuốc còn lại là thuốc dưỡng cơ thể về sau.

Được rồi, trả tiền xong các người có thế đi rồi”.

Cô gái áo vàng ra hiệu cho nha hoàn, người sau lấy tờ ngân phiếu một ngàn lượng ra.

Cô gái áo vàng đưa tờ ngân phiếu qua, đồng thời suy nghĩ một lúc, lại lấy từ trong ngực mình ra một tờ ngân phiếu cùng mệnh giá.


Động tác quen thuộc này làm Thích Vy vô tình nhớ đến hành động của Cơ Vấn Thiên lúc trước.

u, đây là có ý muốn tăng thêm phí ngậm miệng sao?
Nếu chỉ là người bình thường, cho hai trăm lượng là được rồi, tám trăm lượng còn lại là trả thêm, hiện tại tình hình này, trời đất, thế nhưng trả thêm một ngàn tám?
Tiếu thư nhà giàu như các ngươi đều ra tay hào phóng như vậy sao?
Nhưng rất nhanh lời nói của cô gái áo vàng khiến Thích Vy hiểu ra, bản thân đã nghĩ nhiều rồi.

“Ta biết yêu cầu của ta có hơi làm khó người khác, nhưng ta cũng không có cách nào khác, nếu như ngươi tiếp tục ở lại trong kinh, cho dù sau này cơ thể của ta khôi phục như lúc ban đầu, chỉ sợ vẫn sẽ lo lắng tin tức bị tiết lộ mà dẫn đến ăn ngủ không yên, cho nên, một ngàn này coi như là quà nhận lỗi, có thể xin Thánh Thủ Tiên thành toàn cho ta, mau rời khỏi kinh thành?”
Hồng Liên vốn đã không thích cô gái áo vàng diễn trò, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong số ba nha hoàn, tính tình của Hồng Liên tương đối nóng nảy, vừa nghe đối phương muốn bọn họ rời kinh, lập tức nổi giận.

“Chủ tử nhà ta xem bệnh cho ngươi, ngươi trả tiền xem như xong, không ai nợ ai, dựa vào cái gì bảo chúng ta rời đi!”
Chỉ dựa vào một ngàn lượng! Thân phận của chủ tử nhà nàng ta là gì, đuổi ăn mày đấy à!?
Ngược lại người trong cuộc là Thích Vy lại không hề tức giận, mà ánh mắt trêu tức nhìn tờ ngân phiếu một ngàn lượng không dễ cầm kia, cong môi nói: “VỊ tiểu thư này, nếu ngươi đã tìm được đến chỗ ta, lại đưa ra cái giá như vậy, nghĩ hẳn là biết phí xem bệnh của ta rất cao.

Ngươi cho rằng, chỉ là cho thêm một ngàn lượng, ta nhận khám một bệnh
ta rời khỏi kinh thành, thị trường lớn như vậy?”
Cô gái áo vàng có hơi không hiểu cách dùng từ cổ quái của nàng, nhưng vẫn cắn chặt răng, trong ánh mắt hàm chứa sự đau lòng nói: “Vậy ngươi cần bao nhiêu tiền, ra giá đi”.


“Khà”.

Thích Vy không nhịn được cười một tiếng, rồi sau đó chú ý tới ánh mắt bất mãn của cô gái áo vàng, mới nhún vai: “Đây là ngươi bảo ta ra giá đấy.

Như vậy đi, nếu như ngươi có thể một lần lấy ra mười vạn lượng bạc, Thánh Thủ Tiên liền rời đi kinh thành, không bao giờ trở lại nữa”.

Nhưng là, Dục Vương phi khẳng định vẫn phải tiếp tục ớ lại kinh thành.

Lúc này Thích Vy vô cùng hài lòng
lúc trước đã tự tạo ra một thân phận khác cho minh, nếu một ngày nào đó ngay cả Dục Vương phi cũng có người ra giá cao, oa, vậy nàng thật sự kiếm lời lớn rồi.

“Mười vạn lượng?”.

Nha hoàn Hoàn Nhi sợ tái mặt, vẻ mặt như kẻ điên: “Sao ngươi không đi cướp!”
Hai ngàn lượng bạc này đều là tiền trong của hồi môn của tiếu thư nhà nàng ta, nếu không phải tình huống đặc biệt, căn bản sẽ không lấy ra chi tiêu, Thánh Thủ Tiên này vậy mà tham lam ra giá cao muốn mười vạn lượng? Cho dù cả gia sản của lão gia cũng không nhiều như vậy!

Hồng Liên trào phúng nói: “Nếu ngươi đã không trá được giá tiền chủ tử ta muốn, thì làm ơn câm miệng lại đi”.

Sắc mặt cô gái áo vàng dưới lớp mạng che mặt vô cùng khó coi: “Ta rất có thành ý, vẫn mong Thánh Thủ Tiên chớ lấy ta ra làm trò”.

Thích Vy nhàn nhạt nói: “Đây là giá quy định của ta”.

Đừng nghe mười vạn lượng nhiều, lúc nàng ở Ninh Thành, còn không cần mất năm năm, chuẩn xác mà nói là hơn ba năm đã kiếm được bốn, năm vạn lượng bạc? Thị trường ở kinh thành lớn hơn Ninh Thành, sô’ lượng kẻ có tiền đếm không hết, năm năm kiếm mười vạn lượng, thật sự không tính là khoa trương.

Nhưng hiến nhiên cô gái áo vàng không hề tin, cũng lấy ra được nhĩêu tiền như vậy.

“Nếu đã không có khả năng trả tiền, khám chữa bệnh đã kết thúc, bây giờ các ngươi có thể rời đi rồi”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi