VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Về phần Thích Vy, trước tiên nàng cần phải ghi lại bệnh án, đơn thuốc cụ thể và cách dùng, một số nàng lưu trữ lại để dự phòng, một số nàng sẽ đưa cùng với số thuốc cho người nhà họ Lưu.

Cơ Vấn Thiên còn chưa rời đi, không phải là do hắn có ý định giúp đỡ, hắn chỉ ngồi bên cạnh nàng như vậy, thỉnh thoảng giúp nàng pha trà, không biết đang suy nghĩ điều gì trong đầu.

Thích Vy đang ngồi chăm chú ghi chép, cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình thì đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy A Tứ đang nghiền thuốc ở bên cạnh lại đang vươn cổ sang nhìn mình một cách tò mò.

Thích Vy trêu ghẹo nói: “Sao vậy? Ngươi cũng cảm thấy hứng thú với y thuật sao?”
A Tứ hoảng sợ, không ngờ lại bị phát hiện, liền theo bản năng quỳ xuống: “Vương phi, nô tài, nô tài…”
Thích Vy để bút trong tay xuống: “Đừng sợ, ta còn chưa có trách ngươi.

Ngươi cảm thấy tò mò sao? Muốn học không?”
Sắc mặt A Tư đỏ bừng, trầm mặc hồi lâu mới kiên định nói: “Muốn!”
Thích Vy hỏi: “Lý do là gì?”

Cơ Vấn Thiên hơi nghiêng đầu nhìn A Tứ.

Đôi mắt A Tứ hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Nô tài, khi nô tài còn trẻ, trong nhà có người thân mắc bệnh, vì nhà quá nghèo lại không nghe theo lang trung, cuối cùng người thân đó đã chết vì bệnh.

Nếu không phải sau này nô tài có may mắn được vào vương phủ làm hạ nhân thì rất có thể giờ này cũng đã bệnh chết, đói chết.

Nô tài đã từng nghĩ nếu như mình hiểu chút y thuật, có thể trị bệnh thì sau này không cần lo lắng những người xung quanh mình sẽ bị bệnh chết nữa”.

Kỳ thật, bây giờ hắn ta đang là người hầu ở vương phủ, Cơ Vấn Thiên sẽ không bạc đãi người trong phủ, A Tứ còn được phân công hầu hạ con trai duy nhất của vương gia là Thích Cẩm Dương, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không ít, cho dù hắn ta có bệnh thật thì cũng có đủ tiền đi khám đại phu, những chuyện đau lòng trước kia sẽ không xảy ra nữa.

Suy nghĩ của hắn ta chỉ đơn thuần là bóng ma tâm lý, khiến cho hắn cảm thấy chuyện tự mình học được y thuật sẽ giúp hắn an toàn hơn một chút.

Thích Vy thấy cách nghĩ này cũng không có gì sai, có tiền đi khám đại phu cũng chưa chắc sẽ không gặp phải lang băm, nhà họ Lưu chẳng phải là một ví dụ sao?
“Ta có yêu cầu rất cao đối với đồ đệ của mình đó”.

Sắc mặt A Tứ đột nhiên tái nhợt, trong mắt tràn đầy thất vọng, lộ ra vẻ chán nản.

Nhưng những gì Thích Vy nói tiếp theo đã khiến hắn ta suýt khóc vì cảm động.

“Chỉ có điều… coi như thu nhận thêm 1 trợ thủ giúp chút việc vặt cũng không thành vấn đề”.

“Vương phi, nô tài, nô tài…”, A Tứ không thể tin được vào tai mình, đây là, vương phi thật sự đồng ý dạy y thuật cho hắn ta sao?
Thanh Đại hừ một tiếng nói: “Còn không mau cảm ơn chủ tử, đợi đến khi ngươi biết được y thuật của chủ tử cao bao nhiêu thì ngươi cũng sẽ biết được ngày hôm nay ngươi may mắn đến cỡ nào!”
Cơ Vấn Thiên nghe vậy thì nhướng mày.


A Tứ nghe xong lời này, tất nhiên phải nhanh chóng hướng về phía Thích Vy dập đầu, tràn đầy vui mừng nói: “Cám ơn Vương phi, cám ơn Vương phi!”
Thích Vy khoát tay: “Đừng vội cảm ơn, từ ngày mai trở đi, mỗi buổi sáng ngươi đều phải đến hiệu thuốc báo cáo, cho dù chỉ là một trợ thủ nhưng yêu cầu của ta cũng không thấp hơn đâu, có rất nhiều việc ngươi cần phải ghi nhớ, sau này đừng hòng lười biếng”.

A Tứ không ngại một chút nào, vẻ mặt kiên định nói: “Nô tài sẽ nỗ lực! Nhất định sẽ không khiến cho vương phi thất vọng!”
“Hôm nay là ngày đầu tiên, ta nghĩ cũng không nên học nhiều chất làm gì.

Trước tiên để ta giảng đại khái cho ngươi biết ban đầu phải học những thứ gì”.

Buổi sáng sau khi ăn cơm xong, Thích Vy sẽ đến hiệu thuốc, trong lúc chuẩn bị thuốc đưa cho Lưu Thừa Nghiệp thì nàng cũng bớt chút thời gian để dạy cho A Tứ những kiến thức y thuật cơ bản.

“Khi Thích Tiểu Dương đi theo ta học tập thì bài học đầu tiên là học thuộc lòng 400 vị thuốc, trong đó bao gồm 400 loại dược tính, công dụng, chỉ định,… của dược liệu thông thường.

Những thứ này tương đối dễ thuộc, không cần lý giải.

Ta chỉ cho ngươi thời gian một tháng để học thuộc nằm lòng, sau khi học thuộc xong thì ngươi phải đến tủ sách bên kia tìm sách của 400 vị thuốc đó rồi chép lại”.


A Tứ nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng!”
Thích Vy tiếp tục: “Kiến thức trung y nhiều vô hạn, vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn đều phải học qua.

Nếu ngươi muốn làm trợ thủ của ta thì cũng không cần vội, trước tiên cứ học chút trung y thường thức.

Đầu tiên ta sẽ chỉ cho ngươi một số cách bào chế dược liệu”.

“Có rất nhiều phương pháp bào chế dược liệu, có thể tu chế, thủy chế, hỏa chế, thủy hỏa cộng chế, ngưng tụ, lên men, nảy mầm các loại.

Sau khi bào chế dược liệu xong thì còn cần phải sử dụng phương pháp chính xác để bảo quản, tránh cho dược liệu mất đi dược tính, đảm bảo có thể bảo quản được lâu hơn, dược liệu dạng bột được đựng trong hủ sứ, đậy kín bằng sáp ong, có thể đảm bảo 30 năm không hỏng, còn dược liệu dạng hạt được bảo quản trong hủ gốm, có thể ngăn chặn chuột bọ xâm nhập”.

“Khi bốc thuốc, căn cứ vào nhu cầu lượng dược liệu khác nhau mà dùng các đơn vị khác nhau để mô tả liều lượng, như một đao khuê, một toát, một thìa, một hộc,… khi bốc thuốc phải tránh bốc sai liều lượng, một khi làm sai thì dược hiệu sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, nặng còn có thể khiến tính mạng của bệnh nhân gặp nguy hiểm”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi