VƯƠNG PHI THIÊN TÀI: TIỂU BẢO BỐI CỦA VƯƠNG GIA


Cuối cùng Thích Cẩm Nhã bị Tô Bạch Chỉ kéo đi, màn kịch náo nhiệt nho nhỏ hạ màn, Cơ Vấn Thiên không muốn để người khác tiếp tục xem cuộc vui của bọn họ, trực tiếp đóng cửa phòng lại, nhưng trong Như Ý Lầu vẫn có không ít người bàn tán về trò mèo giữa Dục Vương và tiểu thư nhà Thường Thắng Bá.

“Bữa cơm vui vẻ lại bị người khác làm phiền, thật mất hứng, hầy”, Lục Thanh Sương cau mày nhỏ tiếng oán thán một câu, nhưng người không vui nhất chắc chắn là Thích Vy, lại nghĩ đến đối phương có lẽ không hiểu Tô Bạch Chỉ lắm, khó tránh lần sau hai người lại đụng phải nhau, bèn nói cho nàng biết một số chuyện liên quan đến Tô Bạch Chỉ mà mình biết.

Chuyện đích tiểu thư Tô Bạch Chỉ của nhà Thường Thắng Bá thích Dục Vương Cơ Vấn Thiên đúng là không phải bí mật gì, thậm chí năm đó có một dạo còn có tin đồn nàng ta sẽ trở thành Dục Vương Phi, nhưng… đó là chuyện của mấy năm trước, lúc đó tiên hoàng hậu vẫn còn sống, người trong cuộc như Tô Bạch Chỉ lại còn trẻ, ý định ban hôn chỉ là tin đồn từ trong hậu cung truyền ra, không có thông tin chính xác.

Sau này không biết làm sao, sự việc bị lãng quên, cuối cùng Dục Vương Phi lại là Thích Vy, con gái của hộ bộ thượng thư Thích Bá Hàn.

Lục Thanh Sương nói không biết làm sao việc tốt ban đầu không thành, Thích Vy bất giác nhớ đến chuyện năm đó hắn khắc vợ mà Cơ Vấn Thiên nói với mình, chắc không phải Tô Bạch Chỉ vì tin đồn này mà sợ hãi, không dám gả cho hắn chứ?

Bây giờ thấy Dục Vương Phi như nàng vẫn sống rất tốt, cho nên lại nhen nhóm ý định?
Nếu thực sự là như vậy, bộ mặt của nữ nhân này không phải là kiểu khiến người ta chán ghét bình thường.

“Ở kinh thành, Tô Bạch Chỉ được đánh giá rất tốt, dân chúng bình thường bên ngoài đều biết tiểu thư nhà họ Tô tài mạo song toàn, dịu dàng tốt bụng, dịp lễ tết hàng năm còn đến bố thí cho một số khu dân nghèo của thành thị xung quanh kinh thành, phát cháo bánh bao cho ăn xin trong kinh, phát áo ấm mùa đông, còn từng được thái hậu khen ngợi”.

Thích Vy nghe mà cụt hứng, từ xưa đến nay, thủ đoạn này bị người ta dùng chán rồi, chút công sức bề ngoài ai mà không biết làm? Đối với Thường Thắng Bá phủ, những thứ phát ra đó chẳng là cái gì, lại có thể mang lại danh tiếng cho mình, tại sao lại không làm?
Nhưng tốt xấu gì cách này cũng có thể cho một số người được hưởng ân huệ thiết thực, cũng không phải không có ý nghĩa.

Trần Qúy Dương nghe thấy họ đang tám chuyện, liền xen miệng: “Quý nữ xuất thân hiển quý có danh tiếng càng tốt, đương nhiên cũng được gả cho nhà tốt, trong giới quý nữ kinh thành, bất luận gia thế hay tài mạo, Tô Bạch Chỉ cũng được gọi là xuất chúng nổi bật, mà nay đã đến tuổi gả chồng, nghe nói người đến cầu thân sắp san bằng cả ngưỡng cửa của Thường Thắng Bá phủ rồi”.

Thích Vy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trần Qúy Dương nhìn sang Cơ Vấn Thiên bằng ánh mắt mờ ám: “Hơn một năm trôi qua, đến nay không nghe nói Thường Thắng Bá định hôn sự cho nàng ta, mà hành động của tiểu thư nhà họ Tô hôm nay, rõ ràng vẫn còn ý muốn gả vào Dục Vương Phủ”.

Không còn vị trí Chính Vương Phi, chẳng phải Vương Phủ còn trống hai vị trí Trắc Phi đang đợi sao? Dựa vào bối cảnh gia thế của Tô Bạch Chỉ, làm Trắc Phi cũng thừa sức.

Nếu không phải Thích Vy sinh con trai cho Cơ Vấn Thiên, ngồi vững vị trí Vương Phi, nói không chừng người ta có thể trực tiếp nhằm vào vị trí Vương Phi của nàng cũng nên.


Thích Vy cười như không cười nhìn sang Cơ Vấn Thiên: “Trắc Phi? Ha ha”.

Cơ Vấn Thiên liếc nhìn cảnh cáo Trần Qúy Dương chỉ sợ thiên hạ không loạn, rót cho nàng chén trà nóng, nói: “Bất kể là Thích Cẩm Nhã hay Tô Bạch Chỉ, cũng không liên quan đến ta, năm đó việc không thành, giờ đây đương nhiên càng không thể nào”.

Vừa nghe nói khắc vợ đã chạy nhanh hơn ai hết, bây giờ không sao thì lại nhảy ra? Coi Cơ Vấn Thiên hắn là cái gì?
“Lùi một bước nói, cho dù nàng ta tốn hết tâm sức vào Vương Phủ, cũng chỉ là thêm một người làm việc nhà cho nàng thôi”, Cơ Vấn Thiên nói vô cùng lưu manh, chọc cho ba người khác nghe câu này cũng đều trầm mặc, không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện nghe nói trước đây Dục Vương Phi sai bảo thị thiếp Vương Phủ trồng ruộng.

Nay giai thoại này đã trở thành một chuyện kỳ lạ ở kinh thành, đến giờ vẫn có người thỉnh thoảng nhắc đến cũng phải nói thật hiếm lạ.

Những thị thiếp đó đều là người không thân phận, sống chết cũng không ai quan tâm, nhưng đối xử với tiểu thư của nhà Thường Thắng Bá giống như bọn họ… Khụ, suy nghĩ này thực quá gây thù hận.

Thích Vy vẫn không thấy hài lòng, cố ý nói mát: “Ôi, còn có lùi một bước cơ? Hay cho ngươi còn suy nghĩ đưa người vào Vương Phủ? Ta không thiếu người làm việc cho ta, đưa nữ nhân như vậy vào phủ, có lòng muốn để ta ăn không nổi cơm phải không?”

“Chỉ là giả thiết”, Cơ Vấn Thiên cũng không để ý vẻ lạnh nhạt của nàng, vẻ mặt ung ung: “Có cần thêm người hay không đều do nàng quyết định, nàng không muốn, đừng nói là Trắc Phi, cho dù là thị thiếp, ta cũng không tìm thêm một người nào nữa”.

Trần Qúy Dương thầm tặc lưỡi.

Bao nhiêu năm nay, hắn đâu từng thấy Cơ Vấn Thiên vui vẻ dỗ dành một nữ nhân như vậy, còn suýt rớt cả cằm, ý thức được một cách chân thực, Dục Vương Phi như nàng có vị trí không hề nhỏ trong lòng Cơ Vấn Thiên.

Mẹ quý nhờ con, quả nhiên lời người xưa nói rất đúng!
Ngay cả người như biểu ca Vấn Thiên cũng không thể thoát khỏi! Khà khà!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi