VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM

DeYun

Trở về Thiên Lư Loan, Tần Thái cầm gạt tàn trên bàn lên ném về phía Bạch Cập, hắn nghiêng người né đi. Hắn còn chẳng biết xấu hổ thả người xuống sô pha: "Là anh ta muốn tôi nói thật, tôi làm gì sai."

Tần Thái hít sâu mấy lần: "Sư thúc đứng trước nhiều người nói năng như thế, về sau làm sau Nguyệt Hiện ló mặt ra ngoài được, sư phụ tôi làm sao bỏ qua được."

Bạch Cập cầm chén trà lên: "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi, là anh ta một mực muốn biết."

Hai mắt Tần Thái như muốn bốc khói: "Bạch Cập!! Dù sao Nguyệt Hiện cũng đã ân ái với anh một thời gian, sao anh có thể nhẫn tâm hạ nhục cô ấy đến mức đó?"

Bạch Cập ngửa người ra sau, dùng nĩa chọc một khối thanh long: "Làm nhục vợ người khác, thì làm gì quan tâm nhẫn tâm hay không? Cô không thấy biểu cảm Bạch Hà lúc đó à, ha ha ha ha. Yến Trọng Hoan, lên một mâm trái cây lớn đi."

3 giờ tối, Tần Thái đang ngủ, thuận tiện tu bổ "Thiên thư". Thứ được gọi là Thiên thư, thật ra chỉ là một cái kết giới chứa hình ảnh từ quá khứ đến trương lai. Làm cái này rất tốn thời gian và công sức, còn không thể nhờ người khác làm. Qua một thời gian cố quá sức, khiến cô cảm thấy không kham nổi.


Đang lúc chuyên tâm làm việc, bỗng bị Yến Trọng Hoan đánh thức: "Tôn chủ, Bạch Hà với Bạch Cập ....lại đánh nhau rồi."

Thật sự quá phiền phức: "Đánh, cứ để cho sư phụ tôi đánh đi! Anh phái thêm người đứng canh, không đánh chết là được."

Yến Trọng Hoan ngầm hiểu, chỉ có thể dẫn vài người theo nằm vùng. Tần Thái tiếp tục tu bổ Thiên thư, đến tầm 10 giờ rưỡi sáng. Yến Trọng Hoan đã đưa Bạch Cập tơi tả về. Hắn bị thương không nhẹ, nghe nói Bạch Hà cũng không kém mấy. Tuy nhân phẩm con người này kém nhưng vẫn rất bình tĩnh không chút xúc động. Bạch Hà có thuật pháp cao hơn hắn nhưng Bạch Cập đã chọc được điểm giận của Bạch Hà, khiến anh mất đi lý tính. Thế nên Bạch Hà không quá chiếm thế.

Nhưng đến ngày tiếp theo, một đám người tập trung lại để kháng nghị, yêu cầu Tần Thái xử trí Bạch Cập. Thân là Phán quan trưởng mà dám dâm loạn chị dâu, chuyện này sao có thể bỏ qua dễ dàng? Lúc đó, Trần Khoa dẫn theo một nhóm đối đầu đến mức mặt đỏ tai hồng. Tần Thái xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay dành công sức vào Thiên thư khiến cô không ngủ đủ giấc, mệt mỏi dẫn đến bực bội.

Mà tình hình lại loạn như cào cào, đầu cô như muốn nứt ra, chỉ muốn đứng dậy rời đi. Nhưng Bạch Hà không cam lòng đứng lên, anh đứng chắn giữa cửa, biểu cảm không dịu dàng như trước: "Chuyện của tôi và nó, Tôn Chủ không cần quan tâm đến. Giao nó ra đây là được."

Tần Thái im lặng nhìn thẳng vào anh: "Hôm qua vừa đánh một trận, hắn đã bị thương không nhẹ. Niệm tình hắn đã tốn công hồi sinh rồi chăm sóc Nguyệt Hiện nhiều năm như thế, nên chấm dứt ân oán thôi."

Bạch Hà mở to hai mắt, từ từ đi đến gần cô, phảng phất như lần đầu quen biết: "Cô nói cái gì?"

Ánh mắt Tần Thái trầm tĩnh: "Tôi nói, chuyện này dừng tại đây."

Bạch Hà như không thể tin nổi: "Cô muốn bao che cho nó?"

"Cứ coi như là thế đi, về sau không ai được đề cập đến chuyện này nữa." Gương mặt Tần Thái hiện rõ vẻ mệt mỏi, cô vượt qua Bạch Hà: "Sư phụ đừng bắt tôi giải thích nhiều, tôi đang rất mệt."

"Tôn chủ có việc quan trọng của quý nhân, Bạch Hà không dám cản đường." Bạch Hà lùi về phía sau hai nước, giọng nói lạnh lùng. Cô bất đắc dĩ: "Tôi không có ý này, sư phụ..."


Bạch Hà chậm rãi cúi người hành lễ với cô: "Kẻ hèn Bạch Hà đức mỏng sơ tài, gánh không nổi cái danh sư phụ Tôn chủ."

Tất cả chìm vào im lặng, Tần Thái hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại, tình nghĩa thầy trò mười năm, coi như tận duyên tại đây.

Cô từng bước xa dần.

Chiều hôm ấy, Bạch trưởng lão Trật Tự tuyên bố thoái ẩn, đưa vợ con đi xa, không rõ tung tích.

Từ đó về sau, mỗi lần Tần Thái luyện tập bái trời đất làm sư phụ, không hề có sự bảo hộ của vị trí kia. Trời dần vào đêm, cô say đến mức rối loạn, Sa Ưng đang bận rộn ở căn cứ huấn luyện không về được, Bạch Cập lại bị thương rất nặng, bên cạnh cô hiện tại chỉ có Yến Trọng Hoan.

Yh chuẩn bị các loại rượu mạnh theo ý cô, Tần Thái dựa người vào song sắt ban công, ngẩng mặt nhìn bầu trời đầy sao. Yến Trọng Hoan ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng cùng chạm ly: "Nếu cô thật sự lưu luyến đến thất, không bằng cứ giao Bạch Cập cho Bạch Hà. Dù sao thì có Bạch Hà sẽ mất Bạch Cập, còn có Bạch Cập thì mất Bạch Hà, chẳng khác gì nhau."

Tần Thái chạm ly với hắn: "Khác nhau lắm. Tôi muốn giết người, sư thúc sẽ đi ngay lập tức, nhưng sư phụ thì tuyệt đối không. Huống hồ để đến được vị trí này, Bạch Cập đã bỏ không ít công sức, nếu hoàn toàn không màng sinh tử của hắn, về sau còn ai dám bán mạng vì tôi? Sư phụ là người cương trực chính nghĩa quân tử, nhưng tôi ghét nhất loại người này."

Yến Trọng Hoan đồng cảm như hắn đã từng trải qua: "Đầu quân tử cứng như đá, tiểu nhân mới là vũ khí sắc bén nhất. Dù là thời điểm nào thì dùng tiểu nhân luôn tốt hơn dùng quân tử."


Tần Thái vỗ vỗ vai hắn: "Thế nên tôi mới giữ lại đấy."

Yến Trọng Hoan cười cho qua chuyện, không thèm để tâm: "Nếu đã hiểu rõ đạo lý, cần gì phải say thành thế này."

Tần Thái ngửa đầu gối lên lan can: "Kẻ hèn Bạch Hà đức mỏng sơ tài, gánh không nổi cái danh sư phụ Tôn chủ. Mọi đạo lý tôi đều hiểu, nhưng vì sao vẫn khổ sở đến thế hả Yến Trọng Hoan?" Cô ngẩng phắt dậy, hai tay bấu chặt vai hắn, ánh mắt cả lo sợ và nghi hoặc: "Vì sao tôi cứ nhớ mãi lời sư phụ đã nói mười năm trước, theo học thầy như đầu thai kiếp mới chứ?"

Yến Trọng Hoan ôm cô vào lòng, cứ vậy nằm ở ban công, nhìn lên bầu trời điểm xuyết ánh sao rực rỡ: "Mất đi một thứ quan trọng trong lòng, sẽ thấy trống rỗng. Lấp đầy vào là ổn thôi."

Đôi mắt Tần Thái ngập nước: "Lấp đầy rồi sẽ ổn sao?"

Yến Trọng Hoan gật đầu: "Đúng thế, lấp lại là ổn. Ngày mai tôi đi tìm thứ đó được không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi