Chương 79: ngày 25 tháng 4, A
Deyun
Thông Dương quán mở cửa làm ăn như bình thường, Bạch Cập giữ lời hứa, bên trên không truy xét cái gì. Tần Thái lần đầu tiên thấy Sa Ưng tới đây giới thiệu người bảo kê.
Bên cạnh Thông Dương quán vốn có một song bạc, bên trong không chỉ có bảo an, còn có chút đại ca bảo vệ. Sa Ưng đã từng giúp chủ sòng bạc trị bệnh cứu sống.
Lần này Sa Ưng đề cập đến, ông chủ luôn miệng đáp ứng, liền gộp luôn trị an của Thông Dương quán vào phạm vi của mình.
Ông ta dựa vào sòng bạc kiếm cơm, vẫn luôn muốn mời một kỳ nhân dị sỹ, đã sớm nghe nói bản lĩnh bất phàm của Thông Dương Tử, lúc này chiếu cố đến Thông Dương quán cực kỳ chu đáo. Còn Tần Thái thì không nói gì đến tiền công.= =
Việc cấp bách bây giờ là thanh lý môn hộ!
Cô bắt Tang Cốt Nê đến: “ Ngươi! Cái thứ phản đồ vô sỉ! Hán gian!”
Tang Cốt Nê lại cực kỳ cứng cỏi: “ Ta đây là uy vũ bất khuất!”
Tần Thái giận dữ: “ Đàm Tiếu, mau ném nó vào hầm cầu cho tôi, đời này tôi không bao giờ muốn gặp nó nữa!!”
Đàm Tiếu đi tới, Tang Cốt Nê lại vô cùng vui sướng: “ Ngươi chuẩn bị ném ta vào hầm cầu phía Bắc hay là phía Nam? Mấy chỗ đó rất tốt nha, nhân khí không nhiều, có không biết bao người muốn đi còn không được….”
Nó đang ba hoa , Đàm Tiếu không nhịn được gào lên: “ Ngươi mau câm miệng lại!!”
Buổi tối, Ngô Tích lại gọi điện đến, vẫn như trước mời Tần Thái ăn cơm. Tần Thái lấy cớ buổi tối không có thời gian, uyển chuyển từ chối.
Buổi tối cô còn phải đi làm nô lệ cho Bạch Cập, quả thật không rảnh.
Lúc cô đến Bạch Cập đang ở nhà, Tần Thái chào hỏi hắn, hắn chỉ gật gật đầu, không hề có phản ứng gì.
Đã có kinh nghiệm của ngày hôm qua, Tần Thái liền chuẩn bị chăn giường cho thân thể của mình, cô không muốn bị cảm lạnh. Lúc cô đang ở phòng ngủ của người đẹp, tìm kiếm trong tủ quần áo, lúc này Bạch Cập mới đi tới: “ Chuyện gì?”
Tần Thái ngại ngùng: “ Sư thúc, con muốn tìm cái chăn, không thì quần áo cũ cũng được….”
Phản ứng của Bạch Cập rất lạnh lùng: “ Đừng đụng vào đồ vật của em ấy.”
Tần Thái đành lùi về sau, nghĩ đến đêm qua cô cảm mạo nghiêm trọng, cô đành nhỏ giọng: “ Sư thúc, cứ đặt thân thể như vậy con sẽ cảm mất.” Bạch Cập chắc chắn sẽ không quan tâm cô có bị bệnh hay không, cô biết, “ nếu con bị, đối với cô ấy cũng không tốt đúng không? Lỡ như bị lây hay gì đó.”
Lúc này Bạch Cập mới đi vào phòng mình lấy cái áo khoác ném cho cô.
Tần Thái dùng áo khoác bọc thân thể của mình lại, sau đó mới ly hồn vào thân thể cô gái kia đang nằm trên giường. Bạch Cập rất để bụng với người đẹp này, quả nhiên hôm nay đã sửa sang lại căn phòng, trên sàn trải tấm thảm mềm, trên tường lắp một TV LCD cực lớn, chuyên để cho Tần Thái tập yoga.
Tần Thái thay đồ tập, ngoan ngoãn trong phòng tập một tiếng. Bạch Cập ở phòng làm việc, Tần Thái không dám quấy rầy.
Thẳng đến một giờ sau, Tần Thái đã tắm rửa dưới vòi sen, trèo lên giường chuẩn bị dưỡng da. Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Tần Thái cả kinh nghe thấy giọng nói của vài người đàn ông đang nói chuyện.
Sa Ưng cũng ở đây!
Tần Thái bò dậy, đứng ở cửa. sáu người đàn ông đang báo cáo Bạch Cập cái gì đó, đột nhiên thấy Tần Thái đang đứng ở cửa—— cả đám đồng loạt thắt lưỡi trước thân thể mỹ nhân này.
Sa Ưng cũng nhìn thoáng qua mỹ nhân, sau đó hắn lướt qua Tần Thái đang ngủ say trên sô pha, lập tức mím môi không nói gì.
Bạch Cập phát hiện Tần Thái liền trầm mặt: “ Đi vào!”
Tần Thái cảm thấy nếu cô không nhập vào thân thể này, khẳng định hắn đã nổi trận lôi đình.
Hắn không thích để người khác nhìn ngắm cơ thể này.
Tần Thái trở lại phòng nhỏ, thuận tay đóng luôn cửa lại, tiếp tục đắp mặt nạ.
Một tiếng sau, đã đắp xong mặt nạ, Tần Thái bò lên giường ngủ, đắp chăn mềm mại, rồi mới ly hồn ra khỏi.
Thân thể vẫn rất lạnh, hai hàm răng Tần Thái đang đánh nhau lập cập. Bạch Cập đang bận rộn viết viết cái gifm Tần Thái nhân lúc hắn không để ý, lén đi tắm nước ấm.
Nhưng lại không có tác dụng gì mấy, làn da tuy đã ấm, nhưng cả lục phủ ngũ tạng đều lạnh như băng.
Tần Thái cố gắng giặt sạch đồ ngủ của mỹ nhân. Cô thấy Bạch Cập chỉ dùng tay để giặt, cho nên cũng không dám dùng máy giặt. Lúc rửa sạch tay trong bồn nước xong. Mấy người trong phòng đã đi hết, trên sàn để lại rất nhiều dấu chân. Cô giặt xong quần áo, lại lấy cây lau nhà lau sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó mới chào Bạch Cập: “ Sư thúc, con về đây.”
Bạch Cập đi vào phòng mỹ nhân, thấy quần áo đang phơi trên ban công, đột nhiên hỏi: “ Dùng nước gì để giặt quần áo?”
Tần Thái ngẩn ra: “ Cái bình bên cạnh bồn nước toilet.”
Bạch Cập lắc đầu, cầm quần áo gỡ xuống rồi tùy tay ném vào túi rác: “ Về sau quần áo toàn bộ dùng bình nước giặt để ngoài ban công.”
Tần Thái chỉ thấy hàn ý trong câu nói, ấm áp vừa tắm rửa mới nãy liền tan hết, cô không muốn nhiều lời, chỉ vội vàng đáp ứng một tiếng: “ Được.”
Không biết chính mình đi xuống lầu như thế nào, lúc Tần Thái gọi điện Đàm Tiếu giọng run lên. Dạ dày không chịu nổi cái lạnh,ẩn ẩn ghê tởm muốn nôn.
Tần Thái ở cửa tiểu khu đợi Đàm Tiếu hai phút, cảm giác dài như đang chờ mười mấy tiếng.
Lúc lên xe Đàm Tiếu phát giác Tần Thái không ổn, môi cô thâm tím lại.
“ Làm sao vậy?” Anh duỗi tay qua chạm, phát hiện cả người Tần Thái lạnh như băng, da thị lại đỏ. Tần Thái không thể nói nên lời, cái cảm giác đó giống như là bị đóng băng.
Đàm Tiếu không biết nên làm cái gì, anh ta đành gọi cho Bạch Cập hỏi.
Âm thanh của Bạch Cập rất đạm mạc: “ Dùng nước ấm pha mười phần máu gà, 10:1, pha xong cho đút uống.”
Nghe thấy cách trị, Tần Thái liền biết chuyện là như thế nào. Thân thể cô như dưới hầm băng, tư duy lại rất thanh tỉnh. Âm khí trên người mỹ nhân kia đã thẩm thấu vào hồn phách của cô, mà cô lại đem phần âm khí đó theo hồn phách vào lại cơ thể.
Âm khí vượt qua dương khí, người sống đương nhiên chịu không nổi.
Xưa nay máu gà nặng dương khí nhất, chính là vũ khí sắc bén khắc chế âm khí. Nhưng hồn phách là thuần âm, cơ thể con người chú ý nhất là âm dương cân bằng, nếu dùng máu gà quá liều, sẽ gây thương tổn tới hồn phách.
Đàm Tiếu rất sốt ruột, Bạch Cập nói xong liền cúp máy rồi, bây giờ là ban đêm, anh phải đi đâu tìm máu gà đây? Xoay xở hồi lâu, cuối cùng vào khách sạn nhỏ tìm mua.
Tần Thái uống ly nước pha máu gà, cái lạnh lui đi chút ít. Cô thở dài, thân thể mệt mỏi đan xen, một bước cũng không muốn đi, Đàm Tiếu đã mướn một phòng rồi thì ngủ thôi.
Sáng ngày hôm sau, Tần Thái bị tiếng điện thoại đánh thức. Đàm Tiếu đã đi làm, cô tiếp điện thoại, là Ngô Tích.
“ Đại sư Tần, làm ơn cho tôi mặt mũi đi mà.” Giọng nói Ngô Tích cực kỳ thành khẩn, Tần Thái cũng có chút ngượng ngùng. Cô rời giường, lại uống thêm một ít máu gà: “ Được rồi, gặp nhau buổi chiều đi.”
Ngô Tích cuwjckyf vui vẻ, muốn chạy tới đón Tần Thái, Tần Thái uyển chuyển từ chối, chỉ hẹn gặp ở quảng trường Tam Họa Quốc Mậu.
Máu gà pha nước, hương vị đó muốn ghê tởm bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Tần Thái phải bịt kín mũi rót hết vào miệng, mặc quần áo xong thì xuống đường đón xe.
lúc đi dạo cũng có mặt Vi Giai, ba cô gái tuổi tác không hơn kém nhau mấy, quen biết một hồi không hết chuyện để nói. Đề tài cứ quanh quanh quần quần áo áo.
Ngô Tích mua vài bộ quần áo, Tần Thái cũng mua hai bộ. Tần Thái nhìn quen mấy cái giá bốn chữ số, đã dần dần chuẩn bị tâm lý, không hề cảm thấy khủng bố nữa.
Trong xương cốt phụ nữ có thiên tính mua sắm, ba người coi như là thắng lợi trở về. Lúc sau lại vào quán ăn canh cá cay. Ngô Tích không ăn mấy thứ này , đồ ăn mang lên chỉ vào bụng Vi Giai và Tần Thái.
Ba người nói chuyện phiếm về bảo bảo trong bụng, VI Giai cứ nhắc: “ Em gái, mau nhìn xem đây là nam hay nữ.”
Gần đây Tần Thái không rảnh lắm, cô chỉ đành cười: “ Tối nay về sẽ xem thử.”
Đến hơn 5 giờ chiều, ba người vừa ăn rồi nghỉ rồi đi dạo, đã khá mệt mỏi. Tần Thái và Vi Giai lo lắng cho cơ thể của Ngô Tích, phải đưa cô ấy về nhà trước.
Trước khi lên xe Ngô Tích còn nhắc nhở Tần Thái: “ Nhớ phải đặt tên cho đứa nhỏ nha!”
Tần Thái mỉm cười gật đầu: “ Yên tâm.”
Trở lại biệt thự, Đàm Tiếu còn chưa trở về. Tần Thái chuẩn bị đi đến dưỡng nhan cho mỹ nhân kia. Lần này cô đã chuẩn bị kỹ càng, cầm theo một cái áo bông, pha sẵn máu gà vào một bình nhỏ, xong xuôi mới ra cửa đón xe.
Khi đó Bạch Cập không có nhà, hắn không thể cứ canh giữ mãi —— trên thực tế, Tần Thái thật nghi ngờ việc hắn liều mạng kiếm tiền, chính là vì nuôi dưỡng thân thể của mỹ nhân này.
Tần Thái vừa tới, bảo an đã đưa chìa khóa nhà Bạch Cập cho cô, xem ra hắn đã sớm có chuẩn bị.
Tần Thái mở cửa, dù sao Bạch Cập sẽ không về, không bằng để cơ thể của mình ngủ cùng giường với mỹ nhân đi. Dù sao thì giường lớn như vậy, hơn nữa nhiệt độ trong phòng này rất ấm, chắc chắn sẽ không bị cảm.
Tưởng tượng như nào, cô làm như vậy. Sau đó nhập vào thân thể của mỹ nhân bắt đầu tập yoga.
Có lẽ là vì cô gái này ,à Bc không mời người giúp việc. Hắn không yên tâm để người lạ ra vào nơi này. Cho nên mọi chuyện trong phòng đều phải tự làm lấy/ Tần Thái giúp mỹ nhân vận động xong chuẩn bị dưỡng da, đi qua toilet thấy sữa tắm bị đổ ra sàn nhà.
Cô vốn chỉ cầm khăn long lâu qua chỗ đó, chẳng biết làm sao thuận tiện lau luôn bồn tắm.
Lúc Bạch Cập quay trở về thấy sắc mặt liền thay đổi, hắn ôm ngang Tần Thái đang bận rộn trong phòng tắm. Tần Thái sợ hãi kêu một tiếng, người đã nằm trong lồng ngực hắn. cô kinh hoàng bất an với góc độ này: “ Sư thúc, là con là con!”
Bạch Cập cẩn thận mang cô thả lại trên giường, rõ ràng đang rất tức giận: “ Ta chưa từng nói sao? Ngoài yoga với dưỡng da, ngươi không được phép dùng thân thể em ấy làm cái gì hết!”
Tần Thái có chút hoảng loạn: “ Con…. Con là thấy sữa trong phòng tắm….”
Bạch Cập không muốn nghe cô giải thích: “ Câm miệng! Cút!”
Tần Thái té lộn nhào mà quay trở về thân thể của mình, Bạch Cập đang chà lâu bàn tay của mỹ nhân, động tác kia cực lỳ cẩn thận, giống như trong tay là một trân phẩm vô giá.
Tần Thái xám xịt đi ra khỏi tiểu khu, đợi nửa giờ cũng không có xe. Trước cửa tiểu khu có một bảng thông báo, bên dưới có hai cái ghế. Tần Thái ngồi trên ghế, rồi ngủ thiếp đi.
Trong mộng cô còn nhớ rõ giao phó của Ngô Tích, đang tính xem giúp cô ấy là con trai hay con gái, sau đó lại nghĩ đến tên. Đột nhiên hiện lên trước mắt cô là một màu máu.
Trong lòng Tần Thái rung mạnh—— tại sao lại như vậy?
“ Mau nói, cô ra đang ở đâu?”màu máu tràn đầy trước măt,thậm chí Tần Thái còn nhìn rõ mình đang ở chỗ nào, trước kia chưa bào giờ có việc như thế này.
“ Tôi… thật sự không biết….”
“ Con mẹ nó, không cho mày nếm mùi thì mày không biết tốt xấu.” tiếng áo bị xé rách vang lên, lòng Tần Thái nóng như lửa đốt, mình đang ở chỗ nào? Tại sao lại không thể ra tay!
Sau một lát, màu máu dần tụ lại, cô cố gắng nhìn thì phát hiện đầy là cửa hàng châu báo Mãn Phúc Lâu
Đó là…. Chỗ làm của Ngô Tích?!
Tần Thái đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng kinh hoàng—— Ngô Tích!
Cô mócđiện thoại ra liều mạng gọi cho Ngô Tích, nhưng không ai nghe máy. Tần Thái gọi tới một chiếc tãi, cô báo địa chỉ của cửa hàng Mãn Phúc Lâu, bây giờ thì điện thaoij lại được bắt.
Đối phương chưa nói gì, Tần Thái đã nói trước: “ Ngươi nghe đây, mặc kệ ngươi là ai, ngươi muốn tìm ai, ta có thể giúp ngươi. Nhưng trước hết, ngươi không được làm tổn thương cô ấy!”
Bên trong truyền đến giọng một người đàn ông: “ Được, ngươi đến cao ốc Khâu hải, tòa 604D.”
Chỉ máy chữ ngắn ngủi như vậy, Tần Thái nghe ra hắn là ai—— là cái tên tóc vuốt ngược trên xe khách mấy ngày trước, nhất định là hắn!!
Trước hết Tần Thái chạy đến cửa hàng chau báu Mãn Phúc Lâu, hỏi đồng nghiệp của Ngô Tích, họ đều nói Ngô Tích đã tan tầm hai tiếng trước.
Hai tiếng trước….. cho nên trong mộng cô không thể ra tay, bởi vì sự tình đã xảy ra.
Như vậy thì Ngô Tích… còn sống không?