VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM

Chương 92: Ngày 4 tháng 5, A

deyun

Tần Thái vừa xấu hổ lại vừa tức giận—— tên Sa Ưng này, anh ta nói chuyện vô sỉ mà không hề thấy muối mặt chút nào.

Đàm Tiếu cũng tức giận không nhẹ: " Sa Ưng, anh không có điểm gì tốt cả? Đi ra ngoài!" ( anh thụ quá Đàm Tiếu ơi ^^)

Sa Ưng không thèm để ý—— thấy hai người này đều có tâm tư muốn đuổi anh đi, nhưng chưa chắc dám động đậy gì. Đàm Tiếu với Tần Thái đều đánh không lại anh.

Tần Thái cũng biết, cho nên cô vội vàng nhập lại thân thể của mình: " Tôi đi đến nhà sư thúc, các người từ từ nói chuyện với nhau đi."

Nhắc tới Bạch Cập, hai người này vẫn rất tự giác, không dám cản trở.

Tần Thái đổi xong quần áo thì ra ngoài đón xe, thời gian còn sớm, Đàm Tiếu chuẩn bị cho cô một cái áo khoác: " Tối nay tôi lại đến chỗ cô."

Tần Thái ừ một tiếng, vội vàng chạy đi.


Đàm Tiếu nhìn sang Sa Ưng đang ăn vạ trong phòng không đi: " Anh còn đợi cái gì?"

Sa Ưng đang xem xét " Đàm Tiếu thích nhất": " Chậc chậc, Đàm Tiếu, anh thật là" Đàm Tiếu còn tưởng rằng Sa Ưng muốn nói cái gì đứng đắn chút, không ngờ Sa Ưng lại làm anh phải hộc máu: " Trước đây có phải anh cũng chui vào đây rồi hầu hạ Thông Gia như này?"

Không quan tâm tới sắc mặt của Đàm Tiếu, Sa Ưng còn đang bận sờ sờ nắn bóp" Đàm Tiếu thích nhất": " Nếu thật đúng như vậy, không ấy anh chui vào cho tôi thử xem? Khẳng định kỹ thuật của tôi so với Thông gia còn tốt hơn...."

Đàm Tiếu đá anh ta một cái: " Sa Ưng! Anh cút ra ngoài cho tôi, về sau không chào đón anh đến đây nữa!"

Sa Ưng không chịu đi: " Tôi còn chưa được ăn cơm tối!!"

..... dù sao thì sau hôm đó, Đàm Tiếu có ý muốn độc chết anh ta rồi!

= =

Đàm Tiếu làm hai món một mặn một canh—— quả thật không có biện pháp đối phó với người không biết xấu hổ, đuổi không đi đánh không lại này. Sa Ưng ăn xong, đã cảm thấy mỹ mãn: " Tiên sinh Bạch bảo tôi tới đây."

Đàm Tiếu thu dọn chén dĩa thì đột nhiên nghe Sa Ưng nói tiếp: " Anh nghĩ hắn sai tôi đến đây mỗi tối chỉ để ăn cơm?" Lưng Đàm Tiếu cứng đờ, Sa Ưng đứng dậy đi rửa mặt, " Tính của hắn, tuy rằng anh chưa thấy nhưng ít nhất cũng đã nghe qua. Lam Trù nói với hắn là sinh bệnh, lại ở nhà bồi anh. Nếu như mà hắn biết thì...."

Sắc mặt Đàm Tiếu dần dần trở nên nghiêm túc: " Không lẽ hắn đối với Lam Trù còn có chút yêu mến đó sao? Chắc sẽ không ăn giấm kiểu này đâu?" ( Giấm là ghen đó, chua chua...)

Sa Ưng khẽ nhấc đôi mày rậm: " Thật ra, chắc chắn là không có yêu mến. Nhưng cũng không để anh phải nhọc lòng chăm sóc người hắn cần." Anh ta áp sát Đàm Tiếu, anh thanh rất quỷ dị: " Hắn ta muốn lấy tính mạng anh, còn dễ hơn bóp chết một con kiến."

Đàm Tiếu nhíu mày không nói gì, Sa Ưng đứng dậy đi tắm rửa: " Đêm nay tôi sẽ không đi về, chuẩn bị phòng cho tôi."

Đàm Tiếu hừ lạnh: " Không có!"

Sa Ưng hừ lại: " Vậy thì cũng tốt, tôi sang ngủ với Lam Trù."

"....."


Tần Thái đón xe tới nhà Bạch Cập, thấy cô đến, Bạch Cập không nói gì, chỉ mở cửa cho cô đi vào. Tần Thái thấy trong phòng bếp vẫn như lúc trước cô rời đi, không khỏi nhiều chuyện: " Không ăn cơm tối sao?"

Bạch Cập xoay người về phòng: " Buổi chiều có trận đối kháng. Đổi sang thân thể Nguyệt Hiện đi, ra ngoài ăn."

Lúc này đã là 12 giờ. Tần Thái không nói nổi —— đến giờ mà vẫn ra ngoài sao?

Bên ngoài tiểu khu có phố ăn vặt, lúc này là lúc nên ăn đồ nướng BBQ, hương vị cay nóng, cá nướng thơm lừng. Tần Thái đi theo sau Bạch Cập, thân thể Nguyệt Hiện đang mặc áo trắng, chân váy màu hoa hồng. Vốn chỉ là quần áo đơn giản, nhưng với tỷ lệ người qua đường quay đầu lại nhìn thì đời này Tần Thái chưa từng thấy.

Bạch Cập dẫn Tần Thái đến một tiệm thịt nướng rồi ngồi xuống, ông cũ cầm thực đơn tới tiếp, đôi mắt cứ vô tình đáng giá Tần Thái. Lúc sau bà chủ phải bất đắc dĩ đi tới xách lỗ tai ông ta lôi vào trong.

Mà càng làm cho Tần Thái tức giận hơn chính là, một bàn đồ ăn mà Bạch Cập đã gọi, hương thơm cá nướng thịt nướng mê người. Hắn lại nói với Tần Thái: " Nguyệt Hiện không thể ăn những thứ này, ngươi uống ly sữa đậu nành này đi."

Mẹ nó!!!

Nhìn con cá nướng tiên hương kia, cho dù đây không phải là thân thể của mình nhưng bụng vẫn đang réo sôi.

Cô cầm ly sữa đậu nành lên uống, càng uống càng đói, vốn đã nỗ lực không nhìn vào bàn đồ nướng, ô ô, vẫn không nhịn được phải nuốt nước bọt.

Khổ hình nhất xưa này, chính là thấy mà không được ăn. = =


Bạch Cập gọi thêm bia, ăn đến khoảng bốn mươi phút, rốt cuộc cũng lấy khăn giấy lau miệng: " Tốt, đi thôi."

Tần Thái rơi lệ —— tốt tốt cái đm!!

Bên cạnh tiệm đồ nướng có chỗ bán súp tôm, Tần Thái rất nhanh đề nghị: " Súp tôm thanh đạm, con cảm thấy Nguyệt Hiện sẽ thích ăn."

Bạch Cập liếc cô một cái: " Không phải ngươi đang bệnh sao, ăn tôm không tốt."

Tần Thái nổi giận: " Con muốn ăn!" Bạch Cập nhún vai:" Tùy ngươi, có mang theo tiền không?"

Mẹ nó, đổi thân thể đã quên mang theo tiền!!

Hai người đi dạo trên phố một tiếng rưỡi, dạo cho đến khi chợ tan, Tần Thái vẫn còn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, thân thể này quả thật đang rất đói bụng. Bạch Cập liền mua rất nhiều sữa đậu nành, càng uống thì lại càng thấy hương vị nướng BBQ kia rất mê người.

Xem như Tần Thái đã nhìn ra—— Bạch Cập đang cố ý bỏ đói cô!

Hừ, không ăn thì không ăn, có gì hơn người chứ! Tần Thái đói bụng theo hắn về tới nhà, mới vừa thay xong quần áo thì điện thoại vang lên. Tần Thái bắt máy, là Đàm Tiếu. Đã qua hai giờ rồi, anh ta muốn tới đón Tần Thái về.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi