VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM

Chương 98: ngày 09 tháng 05, B

Deyun

Tầm bốn giờ sáng, Tần Thái còn chưa tỉnh hẳn, đã nghe trong phòng Đàm Tiếu có tiếng động.

Đi qua mở cửa, lại thấy Sa Ưng đang đè Đàm Tiếu trên giường, dùng hết sức nắm chặt cánh tay của anh ta. Đàm Tiếu không cười nổi: " Thả ta ra.... Sa Ưng, đồ khốn khiếp!!" ( hủ nữ không trong sáng chút nào = =)

Vì anh không cầu xin tha thứ, Sa Ưng liền tiếp tục bắt cái người đã làm chuyện " cắm hai cọng hành vào lỗ mũi" phải xin lỗi.

Tần Thái mặc kệ hai người bọn họ, lớn như vậy mà chẳng khác nào mấy đứa nhóc.

Cô trở về phòng, nhưng lại không ngủ lại được. Cô mặc thêm quần áo vào đi xuống tầng hầm, thân thể của cô đang được đặt trong một cỗ quan tài đặc biệt có thể hút được đại khí. Quan tài chỉ đóng hờ, cô mở ra rất dễ dàng.

Bên trong là một người nằm, gương mặt rất điềm đạm, như chỉ đang ngủ say.

Trong lòng Tần Thái ảm đạm, cúi người dán lên mặt của mình, đột nhiên cô kinh sợ —— có thứ gì đó cộm cộm vào mặt cô! Cô nhấc đầu dậy liền thấy vật kia, lập tức chấn động—— gương mặt cô có răng nanh!

Tại sao lại như vậy?

Cô vội vàng gọi điện cho Bạch Cập, lúc đó Bạch Cập không biết đang làm cái gì, cũng may là hắn chưa ngủ, bên người còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc cổ điển.

" Sư thúc! Thân thể của con đặt ở tầng hầm, nó nó mọc răng nanh!!"

Giọng nói Bạch Cập lạnh lẽo: " Cách giải quyết không phải ta đã nói cho cô rồi sao?"

Tần Thái gấp đến độ không biết nói gì cho phải: " Sư thúc, những nơi khác đều bình thường, vì sao thân thể con lại mọc răng nanh chứ?"

Bạch Cập nhịn hồi lâu: " Bởi vì cô đã chết, cơ thể cô muốn giữ, lại không có linh vật tẩm bổ, mọc răng nanh thì có gì lạ, vài ngày nữa còn có thể mọc lông đấy."

Xém chút nữa Tần Thái làm rớt mất điện thoại: " Người đang nói... con thành cương thi?"

Bạch Cập hừ lạnh: " Cũng không khác nhau lắm."

Tần Thái không biết hắn cúp điện thoại khi nào, cô đi tới xem chính mình lần nữa, trí óc cô như đang trong hầm băng.


Cô vốn dĩ chính là một Huyền thuật sư, trong cơ thể rất nhiều linh khí, sau khi chết lại ở nơi có âm khí nặng như sông, lại ngâm hơn nửa đêm. Hơn nữa lúc sắp chết cô đã ăn rất nhiều âm hồn,thân thể bây giờ đã không còn dương khí, chỉ có âm khí. Lại thêm địa khí tẩm bổ, tất nhiên sẽ biến thành yêu hoặc là...cương thi.

Nếu là thân thể của người khác, chắn chắn cô sẽ kéo ra ngoài rồi đốt sạch.

Nhưng đây là thân thể của mình, là gương mặt cô quen thuộc nhất, không thể làm như vậy.

Vậy mà cô lại biến thành cương thi.

Thành cương thi rồi, làm sao thực hiện lời hứa 5 năm kia?

Cô trở lại thân thể của mình, di động, Bạch Cập không tắt điện thoại: " Ngươi cho rằng như vậy đã là đáng sợ lắm sao? Nếu nó không thành cương thi, ngươi chỉ có thể nhìn nó thối rữa từ từ, sinh đầy giòi bọ, khi đó không phải đáng sợ hơn à?"

Tần Thái từ từ ngồi dậy giữa quan tài, nhận ra móng tay cùng tóc đã mọc rất dài. Cô cứ ngơ ngác ngồi đó, không đúng, sao tôi lại tự biến mình thành cương thi?

Sư phụ, con nên làm cái gì đây?

Bên kia di động, vậy mà Bạch Cập còn nhẫn nại nói: " Ngày mai, mang thân thể của ngươi tới đây cho ta nhìn."

Tần Thái không biết mình ngồi trong quan tài bao lâu, lúc Sa Ưng và Đàm Tiếu tới nơi, thấy cô đang thất hồn lạc phách ngồi giữa đám vải màu vàng tang tóc, tóc đen dài trải khắp quan tài.

Sa Ưng tới gần, lẳng lặng ôm cô vào lòng.

Trong vòng ngực ấm áp, Tần Thái khóc: " Sa Ưng, tôi không muốn làm cương thi !!"

Trong lòng Sa Ưng đau xót, thế nhưng không biết đáp lại như thế nào. Tần Thái khóc nửa ngày mà không có bao nhiêu nước mắt, cuối cùng cô nín nhịn. Từ lúc còn nhỏ, Tần Thái rất ít khi khóc lóc.

Tần lão cha tính tình thô bạo, càng khóc thì chỉ đánh càng hung dữ. Mẹ Tần chỉ là một phụ nữ nhà nông, gánh nặng gia đình quá mức áp đặt, nên bà quá hiền lành. Đối với con cái, bà chỉ cần bọn chúng ăn no mặc ấm, con trai sau này mua nhà cưới vợ, con gái có thể gả vào nhà tốt là được.

Tần Thái không còn nhớ rõ từ khi nào lúc cô khóc còn có người dỗ dành.

Cô đã xem qua vài lần người trong thôn thiêu chết cương thi, lúc ấy chỉ cảm thấy bọn quái vật ăn tươi nuốt sống, rất đáng sợ. Cô còn nhớ rõ có một lần, thôn trưởng thiêu một tòa mộ phần, đốt lan sang đám đất bên cạnh.

Lúc đó dù đứng thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng thét quái lạ phát ra từ nấm mồ.


Cô ôm vòng eo rắn chắc của Sa Ưng, cảm xúc dần dần bình tĩnh hơn: " Sa Ưng, anh nói xem, nếu thật sự có Thiên Đạo thì tôi phải làm gì để được sống lại?"

Sa Ưng không nói lời nào, vuốt ve tóc cô, thế giới này có quá nhiều thứ không thể hiểu được, mỗi người đều sinh ra và chết đi nhưng không hề biết sinh ra như thế nào và chết cũng không biết vì sao mà chết. Cả đời như vậy, giàu nghèo sang hèn không hề biết, giới tính không thể chọn lựa, tên họ không thể tự đặt, bệnh tật cũng không thể tránh khỏi.

Đều nói mệnh do ta không do trời, nhưng nghĩ kỹ lại thì thật sự có bao người có thể thỏa mãn tâm nguyện chính mình?

Tần Thái ngồi cả đêm, bên ngoài sắc trời dần sáng.

Vào lúc gà gáy sáng, là thời điểm dương trí đất trời sung mãng nhất. Lúc này cực âm chí dương, những yêu ma quỷ quái đều phải tránh đi.

Tần Thái buông eo Sa Ưng ra, hai tay ôm đầu ngồi trong quan tài: " Các anh đi làm việc đi, tôi không sao." Cả Sa Ưng và Đàm Tiếu đều không tin, Tần Thái tay trái ôm Đàm Tiếu, tay phải ôm Sa Ưng, " Thật sự cảm ơn hai người, tôi không sao mà, bây giờ cần phải học cách làm cương thi."

Sa Ưng vỗ vỗ đầu cô: " Đừng đặt áp lực quá lớn, cô không phải là một cương thi cần chiến đấu."

Đàm Tiếu đánh bay tay Sa Ưng ra, dán gương mặt mình vào mặt Tần Thái: " Không sao cả, sau này chúng ta sẽ tìm được bảo vật giống dị mắt, cô có thể sống lại mà."

Tần Thái dùng sức gật đầu: " Ừ."

Hai người đều đi rồi, Sa Ưng quả thật rất bận. Đàm Tiếu cũng phải đến Thông Dương quán. Tần Thái ngồi trong quan tài hồi lâu, sau đó cô đứng dậy đi ra ngoài. Nếu sư phụ biết cô biến thành cương thi, sẽ làm sao đây?

Cứu cô? Hay là giết cô?

Sau này cô phải uống máu mà sống sao? Vĩnh viễn không thể chịu được dương khí, cho nên phải trốn tránh ánh sáng, ngốc tại bóng tối.

Cô ấn nút thang máy, trên tường ẩn hiện hình dáng bản thân. Bỗng nhiên Tần Thái nghĩ đến, Thiên Đạo tạo ra cho cô nhiều trắc trở như vậy, có phải muốn nói cô phải từ bỏ hay không?

Cô từ từ đi ra khỏi thang máy, dương khí càng lúc càng mạnh. Không giống lúc cô hấp thụ từ Đàm Tiếu hay Sa Ưng, mà cảm giác kịch liệt hơn, như mang theo sự hủy diệt hết các âm tà liệt dương. Cô cảm thấy bỏng rát đau đớn, nhưng chân vẫn bước không ngừng.

Nếu đây là kết cục, chống cự làm gì, cứ như vậy mà chết chẳng phải dễ dàng hơn không.

Càng lúc càng nóng, cánh tay đang bốc cháy, bỗng nhiên phía sau có tiếng quát: " Họ Lam? Ngươi đang làm cái gì vậy?"


Tần Thái quay đầy lại thì thấy là Tang Cốt Nê, cô hơi nhếch khóe môi, cô cười: " Đang xem mặt trời mọc."

Tang Cốt Nê bắt lấy tay cô, dứt khoát kéo cô vào bóng râm, sau đó hạ tất cả các bức mành xung quanh xuống: " Cô muốn tự sát?"

Tần Thái không nói lời nào, nó hỏi: " Thành một giống loài khác, cô cảm thấy khổ sở, đúng không?"

Bóng tối có thể che dấu đau đớn, Tần Thái đứng im, Tang Cốt Nê vỗ vỗ vai cô: " Khi ấy, lúc còn ở lò gạch, ta tỉnh lại thì thấy bản thân biến thành bộ dáng như quỷ này, cũng sợ muốn chết."

Tần Thái quay đầu nhìn nó, chưa từng nghĩ tới nó cũng từng sợ hãi. Tang Cốt Nê kéo cô ngồi lên ghế sô pha: " Lúc đó ta tưởng mình xong rồi, mình biến thành cái gì thế này? Về sau phải làm sao bây giờ? Nhưng mà ngươi xem, không phải bây giờ ta đang sống rất tốt sao?"

Trong lòng Tần Thái bỗng thấy áy náy, cô bận quá, chưa từng suy xét tới cảm thụ của nó. Chỉ cảm thấy nó làm yêu quái lâu vậy, lại có huynh đệ dưa chuột hết sức thần thông quảng đại, nào có sự tình gì có thể làm khó nó?

Nhưng nó cũng chỉ là một thân cây, chẳng lẽ một người thích ứng việc trở thành cương thi khó hơn việc nó phải thích ứng với xã hội loài người sao?

Tần Thái đã không cần thở, nhưng đã làm người bấy lâu nay, cô vẫn theo thói quen hít vào: " Tôi thật không biết làm cương thi như thế nào. Nếu tôi phải đi hút máu người? tôi phải làm sao đây?"

Tang Cốt Nê lúc này đã học được rất nhiều kỹ năng của loài người: " Ha, cái này đơn giản,hỏi Baidu thôi!!"

Dứt lời, nó đăng nhập tài khoản Baidu của mình vào máy tính, sau đó đăng lên một câu hỏi—— Bạn tôi biến thành cương thi, tôi phải làm gì đây?

Quả nhiên Baidu thật cmn cường đại, chỉ chốc lát sau đã có người trả lời—— Mau chạy đi đồ nguuu!!!

= =

Buổi tối, Sa Ưng về nhà. Tần Thái chui vào thân thể mình, cải trang một chút, rồi mới lên xe đi về hướng nhà Bạch Cập.

So độ mặt dày thì Sa Ưng hơn Đàm Tiếu rất nhiều, anh ta sẽ không đứng chờ ngoài cửa tiểu khu. Chắc chắn sẽ theo Tần Thái vào nhà Bạch Cập luôn.

Lần này Bạch Cập rất hứng thú với cơ thể Tần Thái. Hắn nhìn kỹ trước sau, đến cả hàm răng, quan sát thêm đôi mắt cô: " Thật quá kỳ diệu."

Sa Ưng ngồi trên xô pha, đáp lại: " Đối với cô ấy mà nói thì chuyện này không vui chút nào đâu, tiên sinh Bạch."

Bạch Cập mặc kệ: " Sa Ưng, ngày mai ngươi dành chút thời gian huấn luyện kỹ năng chiến đấu cho cô ta, người được chọn làm phán quan ngoài Lê Minh Uyên, cô cũng có thể thử xem."

Sa Ưng im lặng, Tần Thái đi vào phòng bếp, trước tiên làm cơm cho hai người đàn ông này, sau đó chui vào cơ thể của Nguyệt Hiện, tập yoga và dưỡng nhan sắc.

Cô đã mấy ngày không lại đây, thân thể Nguyệt Hiện không dẻo dai như trước nữa, cô chỉ có thể từ từ thích ứng. Sa Ưng vừa ăn cơm vừa báo cáo công tác cho Bạch Cập, nhưng Bạch Cập đang thất thần—— hắn thường nhìn sang phòng Tần Thái đang tập yoga.


Cuối cùng hắn mở miệng: " Phòng có sữa."

Lúc này Tần Thái mới hiểu ý hắn—— mình có thể ăn cái gì sao?

Cô tích cực cầm ly sữa đậu phộng, tuy rằng không cần ăn cái gì, thân thể cũng không đói bụng, nhưng đã làm người bao lâu nay, khó tránh khỏi việc tinh thần cảm thấy đói khát.

Cô dùng ống hút hút một ngụm gần hết ly, cực kì thỏa mãn. Quay đầu lại thì thấy cơ thể hơi lộ ra răng nhanh của mình trên sô pha, tinh thần xẹp xuống như quả bóng.

Sau khi làm xong việc cho Nguyệt Hiện, Tần Thái đi rửa mặt và tay chuẩn bị đi về. Bạch Cập đột nhiên gọi cô lại: " Lại đây."

Tần Thái đi vào thư phòng, thấy trên bàn bày vài đạo phù, bây giờ cô đang dùng thân thể của chính mình, nhưng lại không hề có chút giác ngộ của cương thi: " Đây là bùa gì vậy ạ?"

Cô vươn tay định cầm, lá bùa không lửa tự cháy.

Bạch Cập đưa bút chu sa cho cô: " Tự vẽ đi."

Tần Thái dựa theo bản năng mà vẽ lại, lại có thể chạm vào. Đột nhiên Bạch Cập cười—— một con cương thi có thể vẽ bùa chú, huyền thuật cương thi.

Quá đỉnh.

Hắn không khỏi dặn dò một câu: " Nhớ phải theo Sa Ưng học công phu quyền cước."

Tần Thái đồng ý, vừa ra khỏi cửa cô liền nổi giận—— sau gáy cô bị tên Sa Ưng kia dán định thân phù.

Tần Thái muốn động đậy cũng không được, trong mắt lửa giận phừng phực. Sa Ưng còn cực kì vui vẻ thoải mái: " Ai, lúc này mới giống một con cương thi nè!"

"... Sa Ưng" sắc mặt Tần Thái dịu lại: " Lần trước Đàm Tiếu dám cắm hành vào lỗ mũi anh, quả thật là không đúng."

Sa Ưng lập tức hừ lạnh: " Đương nhiên!! Hắn muốn làm gì chứ, muốn tôi thành voi sao!"

Trong lòng Tần Thái không muốn nói—— sớm biết anh thế này, lúc ấy bảo Đàm Tiếu cắm hai quả pháo vào lỗ mũi anh thì tốt rồi...

Tác giả giải thích:

1. Tại sao oan nghiệt kia không ăn tên tài xế taxi: oan nghiệt là do Tần Thái tạo, có chủ nhân. Chỉ cần còn chủ nhân ở đó, nó sẽ không cắn lung tung. Lần nó cắn là vì Tần Thái sai khiến. Nhưng chấp niệm lớn nhất của nó là ăn Tần Thái. Mà lúc Tần Thái bị tên tài xế vứt xuống sông, chỉ mất một hai giây, không kịp suy nghĩ sai khiến oan nghiệt.

2. Vì sao Đàm Tiếu cắm hành vào mũi Sa Ưng.

Dân gian có câu ngạn ngữ: " Heo lỗ mũi cắm hành_ giả voi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi