VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM




Chương 120

Deyun

Sa Ưng không chịu mở cửa, Tần Thái liềnđá văng cửa phòng tắm. Cô thấy Sa Ưng đang nằm trong bồn tắm, nửa thân trên trần như nhộng, một tay còn cầm cái kéo nhỏ.

Tần Thái bước nhanh tới, nhìn thấy miệng vết thươngtrên người  cực kì ghê rợn. Cô cũng đã từng bị như vậy, liếc mắt liền nhận ra đó là trường kích của Tổng bộ trưởng Trật Tự kia.

Cô ghé vào bên cạnh bồn tắm, nước tràn ra ngoài nhiều hơn làm thấm ướt cả người cô. Sa Ưng cắt bỏ những nơi thịt đã biến màu lạ đi, anh dùng chú cầm máu lên thêm  nhưng không có nhiều hiệu quả.

Tần Thái kéo Sa Ưng ra khỏi bồn: " Anh điên rồi, không sợ đổ máu thì thôi đi, còn không sợ đau đến chết sao?"

Mặt Sa Ưng trắng bệch nhưng mồm miệng vẫn còn rất lanh: " Tôi tự biết thân tôi ra sao."

Giọng hai người làm Đàm Tiếu tỉnh giấc, anh mở cửa bước xuống lầu, vừa thấy thương thế kia cũng hoảng sợ không nhẹ. Cùng Tần Thái khiêng Sa Ưng vào phòng ngủ, Tần Thái tức giận đến nói năng lộn xộn: " Anh bị thương nặng như vậy, Bạch Cập đâu?"

Sa Ưng cười nhẹ: " Hôm nay ngài ấy không vui."

" Không vui liền mặc kệ người khác sống chết không lo sao?!" Tần Thái cầm khăn lau khô cho Sa Ưng, chuẩn bị cởi quần ra. Sa Ưng không cho cô tiếp tục: " Trần truồng trước mặt cô không sao cả, nhưng trước mặt đàn ông khác thì tôi cần tôn nghiêm."

Tần Thái không muốn so đo nhiều, bảo Đàm Tiếu đi xuống tầng hầm dọn một thân thể lên đây.

Sa Ưng không biết cô làm gì, cô thừa dịp Đàm Tiếu không có mặt liền lột phăng quần Sa Ưng ra, không chừa cả quần lót.

Sắc môi Sa Ưng xanh tái, nhưng vẫn không quên ăn đậu hủ cô, lôi kéo tay cô xoa nắm. Tần Thái mặc kệ anh ra, chỉ lát sau Đàm Tiếu đem thân thể lên. Là một tên con lai 26 tuổi.


Tần Thái đọc một quyết, xách hồn phách của Sa Ưng ra đặt vào thân thể kia. Sa Ưng có chút choáng váng, Tần Thái có kinh nghiệm dùng an hồn chú nên rất nhanh Sa Ưng đã thích ứng được.

Tần Thái nhìn thân thể Sa Ưng, rồi cầm kéo nhỏ lên vừa dùng chú cầm máu vừa cắt đi những chỗ bị pháp khí đốt trụi.

Sa Ưng ngồi xuống bên cạnh cô, trải nghiệm ở trong thân thể người khác nhìn thân thể của mình, anh chưa quen được.

Tần Thái vừa cắt vừa dùng du phù nối lại xương cốt, anh ta xem rất hứng khởi: "Rất có tay nghề nha."

Đàm Tiếu hỏi một câu: " Nếu hắn đã chết, sao không chôn vào hậu hoa viên luôn đi?"

Tần Thái bật cười, Sa Ưng trừng mắt với Đàm Tiếu: " Trước đó tôi đem chôn luôn anh bên cạnh."

Không còn việc gì, Đàm Tiếu đưa cho Tần Thái một túi máu rồi đi ngủ. Sa Ưng kháng nghị: " Tôi còn chưa ăn cơm tối."

Đàm Tiếu mắng một câu, lết xuống nhà bếp nấu ăn. Tần Thái tinh tế cẩn thận may miệng vết thương: " Tối nay tôi dùng âm mắt xử lý một chút, nhưng đây là ngoại thương, không biết kết quả thế nào."

Sa Ưng tựa đầu lên vai cô: " Ừ."

Anh ta nhắm mắt lại, đưa tay vói vào áo cô: " Nè, thành cương thi rồi nơi này không lớn lên phải không?"

Tần Thái đánh rớt tay anh ra: "Muốn tôi cắn anh thành cương thi luôn không?"

Sa Ưng cười một tiếng: " Xin từ chối nha, lúc bình minh tôi còn muốn ngắm mặt trời giúp cô." Lại dựa vào vai Tần Thái, cô chỉ thấy đầu vai nặng hơn, lúc quay đầu lại thấy anh ta đã ngủ.

Mấy ngày nay chắc cũng đã mệt muốn chết rồi, Tần Thái thoa chút thuốc lên miệng vết thương, rồi xách hồn phách anh ta đưa về—— không có hồn trong cơ thể thì hồi phục sẽ rất chậm.

Cô vừa động đến, Sa Ưng đã tỉnh. Nhưng anh ta không thể phản kháng, rất nhanh đã về lại thân thể mình. Vì đau nhức tràn lan mà rên rỉ.


Tần Thái lau cái trán đầy mồ hôi: "Ngủ sớm đi."

Cô xoay người tính đi về phòng, thình lình Sa Ưng giữ chặt tay cô: " Giúp tôi được không?"

Tần Thái buồn cười: "Bị thương thành như vậy rồi còn muốn gì đây?"

Sa Ưng hôn tay cô, thấp giọng lặp lại: " Giúp tôi đi."

Trong lòng Tần Thái mềm nhũn, nằm xuống bên người Sa Ưng. Anh đưa cánh tay lành lặn ôm lấy cô, hai người cứ như vậy ôm nhau nằm trên giường. Sa Ưng vừa ngủ được chút nên tinh thần còn tỉnh táo. Tần Thái cũng không buồn ngủ.

Tần Thái hỏi nguyên nhân: " Anh đánh nhau với Hồng Hạo sao?"

Sa Ưng vẫn không yên cái tay, sờ loạn trên người cô: "Ừ"

Tần Thái sợ đè phải vết thương, dịch sang bên cạnh chút: "Là ý của Bạch Cập sao? Bạch Cập muốn giết hắn ta?"

Sa Ưng bất mãn: " Cô quan tâm hắn như vậy làm gì? Hắn không phải là đối tượng mới của cô đấy chứ?"

Tần Thái đánh hắn: "Nói bậy gì đó? Bây giờ tôi là cấp dưới của cấp dưới cấp dưới cấp dưới của hắn. Tôi hỏi tình hình chút không được à?"

Sa Ưng hừ lạnh, cầm lấy tay Tần Thái dẫn xuống phía dưới: "Lần trước hắn ta phái người vây phán quan bên ta, với tính tình Bạch tiên sinh... ngài không muốn giữ lại người này."

Tần Thái lắp bắp kinh hãi: "Cho nên sư thúc còn chưa hạ lệnh, anh đã đi?"

Sa Ưng đặt tay Tần Thái lên vật kia, nắm chặt: "Ừ"


Tần Thái tức giận: "Anh làm cái gì vậy? Đáng để liều mạng như vậy sao? Lỡ như anh chết thì sao hả?"

Nơi đó được bao vây trong vòng tay ấm áp, Sa Ưng hừ nhẹ một tiếng: "Cô không hiểu, ở chỗ này muốn leo lên trên không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ Lê Minh Uyên đang được Bạch tiên sinh coi trọng, tôi cần phải cố gắng hơn nữa."

Tần Thái không hiểu: " Anh muốn làm phán quan?"

Sa Ưng lắc đầu: "Phán quan gì đó không cần, nhưng tôi cược một trận này, chắc hẳn sẽ nắm trong tay bị trí Tổng huấn luyện viên. Như vậy dù cho Bạch tiên sinh có nể trọng Lê Minh Uyên, cũng phải dùng ta để quản lý nhóm Thủ Vọng Giả."

Nói tới đây, Sa Ưng vỗ vỗ đầu cô: "Mấy chuyện này cô không cần để ý, cô chính là người ngốc hết thuốc chữa."

Tần Thái mơ hồ hiểu ra—— Thiên Đạo chính là một bàn cờ, mỗi người như một quân cờ. Thời điểm bắt đầu, không cần biết bản thân là tốt, xe hay mã, pháo. Nhưng chỉ cần có chí hướng, sẽ có thể nâng giá trị của mình lên.

Tần Thái chỉ không hiểu, rốt cuộc cô là thứ gì đây.

Vừa nghĩ, Tần Thái phát hiện trong tay cô là thứ kia của Sa Ưng. Vừa buồn cười vừa tức anh ta, chỉ đành chuyển động tay thuần thục.

Cho dù là động tác nhẹ cũng tác động đến vết thương. Sa Ưng không nói, chỉ cần Tần Thái mạnh tay chút là anh ta sẽ run rẩy. Tần Thái đột nhiên nhớ đến câu—— người chết vì tiền, chim chết vì mồi.

Sa Ưng này xem như.... Người vì "chim" mà chết....

= =

Cô buông tay không làm nữa, cho dù Sa Ưng không muốn thì cũng không thể đứng dậy ngăn cô. Tần Thái đi xuống tầng hầm chọn người phụ nữ có ngực lớn. Lúc chuyển hồn phách sang, cô phát hiện người này rất hợp với hồn phách Sa Ưng, cho nên—— hắn thích ngực lớn là do vậy sao?

Cô xuyên xong liền trở về phòng Sa Ưng.

Anh ta vừa nhìn là đã sáng mắt lên, Tần Thái liếc mắt nhìn rồi tắt đèn đi. Sa Ưng duỗi tay lấy  ôm cô, nhưng vì động đến miệng vết thương nên khó khăn lùi lại. Tần Thái hướng đến  môi anh ta hôn lên, lần đầu tiên Sa Ưng phải cười khổ: "Tiểu thư, đừng dùng đến chiêu này mà."

Tần Thái cứ hôn, Sa Ưng dùng tay nắm lấy một bên ngực đầy đặn xoa bóp, sau một lát thì cắn răng: " Má nó, không chịu nổi nữa!!"

Anh ta muốn xoay người lên trên, Tần Thái ngăn lại. Cô từ từ hôn xuống dưới, Sa Ưngnắm lấy  bả vai cô, bỗng nhiên nơi ấy rơi vào một vùng ấm áp, anh như ngừng thở. Tầm một phút sau mới phản ứng được.


Sa Ưng duỗi tay sờ đầu Tần Thái, hồi lâu mới hỏi: " Thật thụ sủng nhược kinh nha, lần này dù bị thương cũng không tệ."

Kĩ thuật Tần Thái không tốt, Sa Ưng phải chỉ dạy cả nửa ngày. Vì anh bị thương nặng nên cô không so đo.

Tầm mười mấy phút sau, rốt cuộc Sa Ưng cũng chịu dừng. Anh đưa cánh tay ôm chặt Tần Thái rồi nhắm mắt lại. Tần Thái nói: " Lần sau đừng hấp tấp như vậy nữa."

Nghĩ nghĩ, cô bổ sung thêm: " Ít nhất hãy gọi tôi đi cùng."

Sa Ưng mím môi, giống như đang suy nghĩ kiến nghị của cô, sau đó anh rất nghiêm túc đáp lại: "Ừ."

Vừa đáp, anh lại cao giọng cười to: " Nếu cấp trên của cô biết cô đang làm gì, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu mất."

Tần Thái khinh thường: " Bọn họ phun máu thì liên quan gì đến tôi, chỉ sợ sư phụ tôi biết sẽ phun thôi...."

Vài ngày sau, Trật Tự bắt đầu sóng gió. Cũng khó trách, đầu tiên là Tổng bộ trưởng vây bắt phán quan Nhân Gian nhưng bị tổn thất nghiêm trọng. Rồi sau đó bị Nhân Gian phản kích, bị trọng thương lần nữa.

Nhân Gian này đang muốn vùng lên sao?

Lại không nhìn kĩ xem, coi cả Trật Tự chết hết rồi sao??

Bộ tra xét Trật Tự nhận được mệnh lệnh từ bên trên , tập trung toàn lực quét sạch Nhân Gian!

Vào đêm, lúc Tần Thái nhận được lệnh này thì trầm mặc—— mục tiêu lần này chính là tuyến ba thành phố Tam Họa.

Dưới sự phẫn nộ, hiệu suất làm việc tăng lên rất nhiều, toàn bộ tổ viên tuyến ba, tổng bộ, nhân lực chờ phân bố đều bị điều tra rõ ràng. Làm Tần Thái kinh ngạc hơn là, bọn họ xếp cả Thanh Hạt Tử, Vô Địch Tử, Thích Ấn cùng cửa hàng giấy đuốc của họ nằm dưới phạm vi tuyến ba.

Chỉ có việc Thông Dương quán mở lại, được Đàm Tiếu làm việc rất bí mật nên không bại lộ.

Lúc Tần Thái phải đi theo bọn Hùng Thiên Lâm tiêu diệt tuyến ba, quả thật là —— sư thúc à, trong sáu tuyến Nhân gian....có tuyến nào từng bị chính Tuyến Trường tiêu diệt chưa aaaa?

= =


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi