VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM




deyun

Tần Thái dựa vào bàn, lát sau nghiêng đầu ngủ. Bộ trưởng của nước X, cô không ngừng niệm chức vị này. Trước giờ chưa từng xem qua vận mệnh của quốc gia nào, nhất thời không biết rõ phải làm gì.

Cô cứ niệm niệm nhưng trước mắt chỉ là mây mù. Giữa đám mây đó bỗng nhiên lộ ra một tòa tháp, trước mặt là cầu thang màu trắng toát. Cô men theo nó đi lên trên, bỗng nhiên phát hiện phía sau có vài người đàn ông mập ốm khác nhau đang đi theo.

Bọn họ không nói lời nào, im lặng mà bước.

Bò nửa ngày, rốt cuộc phía trước xuất hiện một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, thế mà lại không ai canh gác. Tần Thái đi thẳng vào, đứng chờ bên trong là một lão giả, nhìn hơi gầy có chút tiên phong đạo cốt. Tần Thái đứng sang bên cạnh, sáu người đứng sau cô cũng xếp thành một hàng.

Lão giả nhìn sáu người này, đột nhiên nói: "Ngươi đi, ngươi đi, ngươi cũng đi..."


Những ai bị chỉ đều đi cả, cuối cùng còn lưu lại một người trung niên, dáng người không quá mập quá ốm, có râu không quá dài, trên mặt mang kiếng mắt. "Chọn ngươi đi."

Rồi hai người đó cùng biến mất, lần thứ hai mây mù xuất hiện, Tần Thái tỉnh lại.

Cô ngay lập tức gõ cửa phòng Bạch Cập, nói ra đáp án gọn gàng lưu loát: "Hằn là có sáu người cùng được đề cử, nhưng chỉ có người tầm năm mươi tuổi, dáng người vừa phải không quá gầy hay mập, mang đôi kiếng nhỏ, tôi không biết tên nhưng nhìn mặt thì có thể nhận ra."

Bạch Cập thoáng nhướng mày, lại nhìn bốn tùy tùng thời khắc bám theo cô, đột nhiên nói: "Về lại phòng dành cho khách bên kia đi."

Tần Thái biết tính tình Bạch Cập vốn không thích để ai khác ở nhà hắn, Tần Thái biết điều hắn lo lắng chính là sợ ảnh hưởng đến Nguyệt Hiện. Ban ngày hắn phải ra ngoài, thế nên càng không yên tâm với cô.

Thật ra, lúc Nguyệt Hiện còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, chuyện hắn có quan hệ mập mờ với Tần Thái là điều hắn canh cánh trong lòng nhất.

Nhưng Nguyệt Hiện không sao cả, vẫn tiễn hắn ra cửa: "Nhìn cô ấy không giống người xấu, sẽ không sao đâu, anh cứ yên tâm đi."

Bạch Cập suy nghĩ, vẫn chẳng có chút yên tâm nào. Đối với hắn Nguyệt Hiện có tầm quan trọng như thế nào, Tần Thái đương nhiên biết rõ. Hắn gọi thẳng cô: " Gọi điện cho trợ lý kia của ngươi, trong vòng nửa tiếng phải mang ngươi đi khỏi đây."

Tần Thái nhìn ra cửa sổ, lúc này trời đã sáng, thời tiết tháng ba mặt trời lên cao nhất. Bây giờ mà ra cửa khác nào đem cô tế sống. Nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Cập, cô chẳng còn chút mềm yếu: "Sư thúc, còn nhớ lần đầu tiên sư thúc đuổi tôi ra khỏi nhà không?"

Sắc mặt Bạch Cập thay đổi, thậm chí Tần Thái còn mỉm cười: "Lúc đấy hình như tôi chọc sư thúc không vui thì phải....đúng rồi, hình như là...."

"Câm miệng!" rõ ràng Bạch Cập không vui, hắn chưa từng bị người khác uy hiếp. Nếu là trước đây, chắc chắn Tần Thái không dám chọc vào. Nhưng đã chết vài lần rồi, cả lúc phân thân chạy khỏi Trật Tự, còn chết mất năm người.

Hồn phách cô đã mạnh hơn rất nhiều, dường như lá gan cũng to lên.

Tuy rằng Bạch Cập không vui, nhưng hắn không hỏi gì nữa. Hiển nhiên hắn không muốn Nguyệt Hiện biết chuyện trước khi cô ấy tỉnh lại, hắn đã làm những gì. Nguyệt Hiện cười lên rất rạng rỡ: "Anh lại nổi giận rồi." cô nhẹ nhành cầm lấy tay Bạch Cập, nhìn về hướng Tần Thái "Tính tình anh ấy vốn vậy, cô đừng để bụng nhé."


Nụ cười của Nguyệt Hiện khiến người đối diện vô cùng thoải mái, rất khó tìm ra điểm giả vờ nào. Tần Thái cũng cười lại: "Không sao, tôi cũng quen rồi."

Nguyệt Hiện đi vào phòng bếp, chỉ lát sau truyền đến tiếng bát vỡ chén rơi, Bạch Cập tức tốc chạy vào, "Đừng làm nữa" hắn thấy xót khi Nguyệt Hiện phải động tay chân "Để anh làm cho"

Bên trong dần yên tĩnh, lát sau Nguyệt Hiện bê vài đĩa ra ngoài, còn nhìn thoáng qua hướng phòng khách : "Gọi mấy người bạn của cô ra ăn cơm luôn nhé."

Giọng nói dịu dàng phát ra, nhưng Tần Thái đành từ chối: "Không ăn được, cám ơn cô."

Nguyệt Hiện chỉ cho rằng bọn họ còn đang giận, cười khổ: "Tôi....đã ngủ rất lâu, không còn bạn bè gì xung quanh. Nếu cô không thấy phiền, thì hãy thường xuyên tới đây chơi nhé."

Giọng nói của Nguyệt Hiện toát ra sự chân thành, trong lòng Tần Thái mềm nhũn, nhưng cũng có phần bất bình. Một tên sư thúc xấu xa như vậy, sao lại xứng đôi với người phụ nữ như thế này được chứ, hừ!

Bạch Cập đứng bên cạnh: "Nơi này không chào đón cô, về sau không có chuyện gì thì đừng đến."

"Bạch Cập!" Nguyệt Hiện nhìn hắn với ý trách, hắn vỗ nhẹ mu bàn tay cô: "Cô ta là đồ đệ của Bạch Hà, mà Bạch Hà lại là người của Trật Tự, không an toàn."

Nguyệt Hiện vừa nghe, lại phát ra tấm lòng bồ tát nhìn Tần Thái: "Đồ đệ của Bạch Hà đã lớn như vậy rồi sao? Sư phụ cô có khỏe không?"


Tần Thái nhớ lại nội dung video đã xem từ đám dưa chuột lần trước, ngẫm ra thì Nguyệt Hiện với sư phụ cũng coi như là người quen cũ. Nguyệt Hiện không hề giấu chuyện này, thì Tần Thái chỉ đành gật đầu: "Lão sư phụ rất khỏe."

Nguyệt Hiện nhoẻn miệng cười, Tần Thái nhận ra, từ khuynh quốc khuynh thành đứng với Nguyệt Hiện, không sai chút nào.

" Anh... anh ấy cùng lắm hơn Bạch Cập chỉ hai tuổi, nhưng đã là lão sư phụ rồi." Cô vừa cười vừa đưa bữa sáng cho Tần Thái. Tần Thái cầm lấy nhưng vẫn không đụng vào.

Ăn xong, Bạch Cập có việc cần ra ngoài. Hắn không muốn để Nguyệt Hiện ở lại nhà một mình, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể mang theo cô đi cùng. Lúc gần đi, hắn hừ lạnh: "Đến tám giờ tối, ta hi vọng không còn thấy ngươi ở đây nữa."

Hắn cùng Nguyệt Hiện đi ra cửa, trong lòng Tần Thái đã mắng hắn trăm ngàn lần, sau đó mới gọi điện thoại cho Đàm Tiếu. Đàm Tiếu đã trở về, Sa Ưng còn ở lại thôn Sa Giếng. A Lan không có vấn đề gì, còn âm khí đã tan chưa thì không biết, nhưng đã bớt đi cảm giác kì quái lúc mới đào từ mộ lên.

Tần Thái yên tâm: "Tôi đang ở nhà Bạch Cập, anh tới đây đón tôi đi. Nhớ mang mấy cái khóa hồn đàn."

Nửa tiếng sau, Đàm Tiếu đã tới.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi