VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM

deyun

Hôm sau, người phụ nữ tự xưng là Đào Nương, phụ trách chính của Tiêu Dao Các giảng giải các quy củ cho Tần Thái. "Hiện tại Tiêu Dao các có 672 công chúa và 500 thiếu gia thường trú, số lượng lưu động tầm 300 đến 700 người. Những người thường trú đều được có số hiệu, giá cả thì niêm yết tại đài phục vụ, cũng có thể thương lượng."

Tần Thái ngơ ngác: "Cái này tôi không cần biết đâu..."

Đào Nương vờ như không nghe: "Toàn bộ các công chúa và thiếu gia đều có thể bao đêm, tiếp nhận yêu cầu tất cả thể loại tình thú, nhưng không được ra khỏi phạm vi của Tiêu Dao các, ai cũng không được."

"Bên này sẽ bắt đầu biểu diễn lúc 8 giờ." Đào Nương chỉ vào sân khấu giữa hồ nước "Có thể hội viên được xem miễn phí, có tặng rượu, nếu chi tiêu vượt quá mức quy định thì bắt đầu thu, cũng có thể trừ thẳng vào thẻ."

Tần Thái biết thẻ đó chính là thẻ lưu số phúc thọ mà cô từng có. Cô không nói gì cứ bước theo Đào Nương: "Đây là phòng riêng, dùng làm gì chắc cô cũng hiểu. Tính phí theo giờ, không bao gồm phí xem sân khấu. Không có điều kiện thì bất kì nơi nào như sảnh ngoài, bụi cỏ đều được. Nhưng không được ra khỏi Tiêu Dao các."

Tần Thái phục, rốt cuộc là nhậm chức bộ trưởng Nhân Gian hay bộ trưởng khách làng chơi vậy?

Đào Nương vẫn chưa nói xong: "Có thể chơi các loại tình thú với công chúa và thiếu gia, đến chết cũng không được phản kháng, càng không được giả chết."

"...."


"Lầu hai có sòng bạc, mỗi thẻ hội viên đều có ưu đãi. Sinh nhật được miễn phí một ngày, ngày hội pháp định cũng vậy. Hoàn thành nhiệm vụ của Tiêu Dao các sẽ được nhận phí tương đương, danh sách nhiệm vụ xem tại màn hình trước đài chính."

= =

Nghe xong, Tần Thái chỉ hình dung được một từ. Bạo Lực !!!

Buổi tối về đến nhà, một thân ám đầy mùi son phấn. Cô không dám chạm vào những công chúa thiếu gia đó dù chỉ là cọng tóc. Mấy nay Sa Ưng về nhà sớm, ba người ngồi cùng nhau, lúc này mới quay trở lại thế giới loài người.

Tang Cốt Nê có rất nhiều hứng thú. Mỗi lần nó đi đâu đó, trở về đều vác theo thức ăn tươi mới đưa cho Đàm Tiếu nấu cơm.

Hầu như trong nhà không phải mua gì nhiều.

Tối đến, Tần Thái đang xem TV thì nó lén lút kéo Đàm Tiếu sang một bên, thấp giọng hỏi: "Cô ta sẽ không đi nữa chứ?"

Thính lực của Tần Thái sao có thể không nghe được, lòng cảm thấy ấm áp, rồi lại có chút lo lắng. Cái cây dâu này chỉ nằm ngốc ở đây, liền xem nơi này như nhà của nó. Nó mới là đứa không chịu được biệt ly đúng không?

Nghĩ đến đấy, Tần Thái gọi nó tới: "Tang Cốt Nê, người đem cái kính lại đây."

Tức khắc tinh thần Tang Cốt Nê hứng khởi: "Cô có thể đánh thức nó sao?"

Tần Thái phất tay: "Nói nhiều quá, cứ cầm lại đây."

Lát sau, nó nâng kính Côn Luân đưa cô. Thân kính được mài bóng lưỡng, hai chữ GX được chạm khắc đơn giản không hề thu hút. Tần Thái cầm kính đi xuống tầng hầm.

Thông Dương Tử có thể tìm được tài liệu để luyện hóa A Lan, như vậy chứng minh hắn khá tinh thông với chuyện luyện pháp bảo. Nếu đã vậy, thì chắc sẽ biết cách chữa trị.

Bạch Cập chỉ tạt bát máu chó đen vào cái kính, đáng lẽ không đến mức bị thương hoàn toàn mới đúng.


Tần Thái tập trung vào "nội tồn: của hồn phách Thông Dương Tử, rất nhanh đã tìm ra phương pháp khai dương lại vật bị ô nhiễm bởi uế khí. Cô dựa theo kí ức hắn ta vẽ lại tấm phù chú, dùng pháp chú đánh lên tấm kính.

Chuyện không có gì khó, nhưng cần máu của pháp tạo nên huyết kế để khai quang. Nhưng thân thể cô không có máu.

Cô ngồi suy nghĩ cả tiếng, đối với cái cây kia thì tấm kính này quan trọng hơn cô nghĩ rất nhiều. Đây là đồng bọn, là bạn bè của nó chứ không phải là pháp khí thông thường.

Nó ở đây lâu như vậy, mỗi ngày đều ngốc chôn mình ở vườn hoa, chẳng mấy ai có thời gian trò chuyện với nó. Tần Thái cắn răng quyết định, đi lên trên bảo Đàm Tiếu tìm một cây kim dài thật dài, càng mỏng càng tốt.

Đàm Tiếu không hiểu gì, nhưng cũng đi tìm. Lát sau anh cầm về một cây kim cùng để châm cứu.

Tần Thái cầm kim, cởi bỏ áo bên ngoài cùng nội y, đâm một phát vào ngực trái. Đàm Tiếu biến sắc, bắt lấy tay cô: "Cô muốn tự sát à!"

Tần Thái tức giận: "Tôi muốn tự sát thì phải dùng kiếm gỗ đào, đây chỉ lấy chút máu thôi."

Đàm Tiếu không cho cô đâm nữa, lớn tiếng gọi Sa Ưng đến.

Sa Ưng mặc áo ngủ lững thững tới, nghe Tần Thái giải thích, liền cầm lấy cây kim trong tay cô, một nhát đâm thẳng vào ngực.

Hầu như sách cổ ghi chép lại, muốn giết quỷ hút máu ma cà rồng phải phá hủy tim của nó. Cương thi không khác lắm, chỉ là không có tim. Lúc biến thành cương thi, tim sẽ hóa thành hạch tâm. Nơi này đủ khả năng lọc máu tươi.


Máu thuộc thủy, màu đỏ lại thuộc hỏa. Trong thủy có hỏa là thuộc tính khó đạt đến. Cho nên máu có tác dụng cân bằng âm dương rất tốt, đối với cương thi là thứ đại bổ.

Không phải bổ vì linh khí, mà trong lúc vô tình cơ thể cương thi hấp thu dương khí bên ngoài, gặp âm khí bên trong tại hạch tâm. Ban đêm cũng có dương khí, máu là vật giúp trung hòa dương khí đi vào không làm hại cương thi.

Nói cách khác, không có linh khí cùng lắm là tu vi trì trệ không tiến thôi. Nhưng không có máu, cho dù cương thi không bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, thì dương khí vẫn không dung hợp với âm khí, từ đó tích lũy dần đến chết ngắt.

Hạch tâm cũng là thứ quan trong nhất đối với cương thi.

Hành động của Sa Ưng tuy nhanh mà cẩn thận, lấy máu của Tần Thái thì phải lấy cẩn thận, nếu không ngày mai mặt báo của thành phố Tam Họa sẽ ghi về cuộc thảm sát trong một biệt thự.

Kim đâm vào ngực, ban đầu còn chưa có gì, lúc vừa chạm đến nội hạch Tần Thái liền nắm chặt lấy tay Sa Ưng, Sa Ưng kinh ngạc quát: "Đứng im."

Đàm Tiếu lập tức ôm Tần Thái lại: "Đau không? Hay đừng lấy nữa, cái kính kia cũng không có tác dụng gì lớn."

Sa Ưng không dám tiếp tục, nhìn Tần Thái hỏi ý kiến. Tần Thái hít sâu một hơi, lúc sau vẫn mở miệng: "Không sao, tiếp tục đi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi