VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM




deyun

Tần Thái chẳng dám bàn luận chuyện của Bạch Cập và Bạch Hà với ai, dù sao cũng là chuyện của người lớn, có biết cũng không nên ồn ào.

Nhưng mà còn phải thông qua Bạch Cập để tiếp cận với đám người phía trên của Nhân Gian nữa.

Người tên Nhị gia kia chỉ mới gặp được một lần liền biến mất chẳng thấy tăm hơi, cứ như vậy mãi không có tiến triển cũng không phải là dấu hiệu tốt.

Mấy ngày nay Sa Ưng rất bận, sắp tới cần sắp xếp một số Thủ Vọng Giả vào vị trí làm việc nên hắn tranh thủ huấn luyện cho kịp, Tần Thái tổ chức chiêu mộ thành viên cho các tổ, sau đó tách người từ Tuyến ba sang các Tuyến khác để tăng nhân lực.

Những người cũ này vốn đã có kinh nghiệm, tới chỗ khác có thể lên chức tổ trưởng, còn thành viên thì dễ tìm hơn, dù sao cũng chẳng cần kỹ năng nghiệp vụ gì nhiều.


Qua khoảng thời gian này, cuối cùng cô được nhàn rỗi một chút, mỗi ngày chỉ cần phụ trách tiếp khách bên Thông Dương quán. Đàm Tiếu cùng Sa Ưng chẳng thể chịu được kiểu ngày ngủ đêm chơi của Tần Thái, hai người đều bị mất ngủ nên hết sức yêu cầu cô tìm một thân thể sống như bình thường.

Với bản lĩnh bây giờ của Tần Thái, có thể hoàn toàn dung nhập vào cơ thể khác. Nhưng mà, chẳng lẽ tìm một người nào đó đang sống tốt, hỏi người ta: "Này, ngươi đừng sống nữa, để ta sống thay cho nè."

Cái này, quá lưu manh rồi...

Cho nên chuyện này đành khép lại.

Hai người kia thở dài, Sa Ưng khuyên trước: " Làm người tốt thì tất nhiên đáng được kính nể, nhưng làm người xấu có mục đích tốt cũng không tệ. Sợ nhất là loại người tự nhận bản thân mình tốt lại đi làm chuyện xấu, hoặc là người xấu lại không làm tới nơi tới chốn. Chuyện gì cũng vướng bận, lòng dạ lại tính toán chi li, vạn sự bó tay bó chân, rất khó nên việc."

Tần Thái không đáp lại, Sa Ưng vỗ vỗ vai cô: "Mỗi người đều có nguyên tắc của mình, nhưng nên thả lỏng ra, quyết đoán hơn nữa. Giống như luyện A Lan thành pháp bảo vậy, Ở Nhân Gian này, không nhẫn tâm thì không đi lên được."

Bởi vì sẽ bị người khác đạp ngã.

Những lời từ Sa Ưng có sức nặng với cô, khiến Tần Thái phải suy nghĩ rất lâu. Với hoàn cảnh trưởng thành khiến Tần Thái có tính cách như bây giờ, hầu như là hài lòng với hiện tại, không có tinh thần tiến thủ. Chỉ khi bị dồn vào đường cùng cô mới phản kích, còn lại lúc nào cũng do dự tới lui, được chăng hay chớ.

Bây giờ tình hình đã khác, Trật Tự không còn Tiên Tri rơi vào thời điểm gian nan. Bạch Hà bảo cô đi Nhân Gian cũng là hành động bất đắc dĩ. Bây giờ Bạch Cập lại thấu rõ mọi chuyện, lại còn rất cơ trí. Hắn không tin tưởng hoàn toàn vào Tần Thái, sẽ không dễ dàng để cô thâm nhập vào cao hơn.

Hơn nữa nội bộ Trật Tự đang loạn, không chú ý đến Nhân Gian, có Tiên Tri hay không chẳng quan trọng. Một khi Nhân Gian tôn cô lên làm Tiên Tri của bọn họ, Trật Tự sẽ cảm thấy bị uy hiếp, khó tránh đánh nhau đến cá chết lưới rách.

Thế nên hắn đặt Tần Thái ở vị trí này, lúc cần đến thì dùng. Cô chính là một liều thuốc có hiệu quả nhanh, lại chẳng hề ốm đau, giữ lại rất có lợi.

Sau khi nghe Sa Ưng phân tích, Tần Thái bội phục. Điều khiến cô kinh ngạc chính là lập trường của Sa Ưng, dường như anh ta chẳng có nửa điểm cảm tình nào với Nhân Gian. Nhưng vẫn luôn đứng cạnh cô.


"Tôi nghĩ cô nên tìm một cơ thể, tốc độ cùng sức mạnh với thân thể Cương thi tất nhiên sẽ tăng, tứ huyệt lại không quá rõ, với thực lực bây giờ có thể sánh ngang đệ nhất Huyền thuật sư rồi. Nhưng với thể chất đặc biệt của Cương thi khiến Huyền thuật sư sơ đẳng nhất cũng có thể áp chế cô, khiến sức mạnh cô suy yếu đi rất nhiều." Lúc này Sa Ưng rất nghiêm túc, Tần Thái cực kì coi trọng. Cô biết bản thân có tính cách đà điểu chôn đầu vào cát, không biết đến khi nào mới có khả năng chủ động chuẩn bị hay tiến công.

(Đà điểu là loài chim lớn có thói quen chôn đầu vào cát mỗi khi sợ hãi hay gặp nguy hiểm, với phương châm "Ta không thấy ngươi thì ngươi cũng không thấy ta"!!)

Cô rất cần một mưu sĩ như Sa Ưng nha.

Tần Thái đang uống máu, cô nắm chặt túi đựng máu đã cạn, quyết tâm nói: "Cho nên việc trước mắt là tôi phải sống lại đúng không?"

Sa Ưng biết chuyện này rất khó, anh hạ thấp yêu cầu: " Muốn Cương thi sống lại, phải cần một pháp bảo có tiên khí cung cấp linh lực, dung hợp khí âm dương. Loại này chỉ mong cứ không thể muốn, ý kiến của tôi vẫn là nên tìm thân thể của một người sống xài đỡ thôi."

Tần Thái nhấp nháy môi, đột nhiên nói: "Lần đầu tiên tôi chạy trốn khỏi sự truy bắt của Trật Tự, ngoài sự hỗ trợ của sư phụ còn có trưởng lão Lữ Liệt Thạch."

Sa Ưng không trả lời, anh không biết cô có quan hệ gì với mấy người đó, cô hít một hơi thật sâu: "Sư phụ tôi có đôi dị mắt, hẳn là anh đã biết?"

Sa Ưng gật đầu, đây là chuyện cả giới Huyền thuật sư đều biết, nhưng căn bản Sa Ưng chẳng có hi vọng với việc này, bởi vì anh quá hiểu Tần Thái: "Nếu Bạch Hà chịu cho, cô sẽ chịu lấy sao?"


Tần Thái nghiến răng nói: "Vì cứu tôi mà Lữ Liệt Thạch đã ra điều kiện, ông ta lấy một con dị mắt của sư phụ."

Su hơi giật mình, sau đó ánh mắt anh dần lóe sáng: "Chuyện đó mà ông ta cũng nghĩ ra, thật bội phục."

Tần Thái không nói gì, Sa Ưng lập tức gọi Tang Cốt Nê tới, gần đây nó chịu sự huấn luyện của trung tâm, bây giờ đã có chút ít phong phạm quân nhân, đối với anh còn có sự kính sợ.

Sa Ưng chỉ cần gọi một tiếng, nó lập tức xuất hiện. Anh nói thẳng: "Bảo Dưa chuột thu thập thông tin về trưởng lão Lữ Liệt Thạch của Trật Tự, ngay lập tức."

Tang Cốt Nê nghe xong, không nói gì liền xoay lưng đi. Đương nhiên chuyện này không miễn phí, công tác kiểu này rất khó đó nha. Lần trước bị Bạch Cập dùng dịch vụ chuyển phát nhanh cứu tính mạng của Tần Thái, Dưa chuột liền thề không làm miễn phí cho Tần Thái nữa.

Cùng lắm thì giảm cho 20%, chủ yếu là nể mặt Tang Cốt Nê có danh có tiếng trong giới liên minh thực vật thôi.

Chỉ tới chiều là dịch vụ chuyển phát nhanh đã gửi đĩa CD tới. Những lúc thế này mới thấy Dưa chuột thật sự là người trọng nghĩa, à không, là dưa trọng nghĩa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi