Chương 155
DeYun
Dị mắt, thứ này cực kì hiếm lạ, Sa Ưng và Đàm Tiếu chưa từng thấy.
Giờ đây bọn họ không có thời gian nhìn cho kỹ, Sa Ưng trợ giúp Tần Thái đưa dị mắt vào sâu trong linh hồn, thay thế cho trái tim. Hồn phách và cơ thể có hai vật quan trọng nhất theo thứ tự là trái tim và bộ não. Mà trái tim vẫn luôn cung cấp máu nuôi dưỡng phần não bộ, thế nên cần đưa dị mắt vào phần ngực.
Đương nhiên không thể đào một lỗ rồi lấp vào, Sa Ưng cùng Tần Thái niệm chú tạo một con đường ánh sáng dịu dàng, để dị mắt từ từ đi vào vị trí của trái tim. Lúc hoàn thành, bỗng nhiên Tần Thái thấy đau nhức toàn thân.
Sa Ưng ấn cô nằm xuống: "Máu thịt đang dần lành lại, không sao đâu."
Sự ấm áp tỏa ra từ tim, lan đến bảy gân tám mạch. Tần Thái hít sâu một hơi nằm ngửa lên sô pha. Sa Ưng dùng tấm thảm mỏng đắp cho cô, đã 10 giờ tối.
Đàm Tiếu đứng bên cạnh nhìn, không thể tin được: "Cô ấy, thật sự có thể sống lại sao?"
Sa Ưng gật đầu: "Cùng lắm là hơi khó chịu chút, nhưng giờ dị mắt đã thành trái tim của cô ấy, nó sẽ không phản lại nguyên lực. Tiên linh khí của nó sẽ được dùng để duy trì cơ thể này."
Tần Thái chỉ cảm thấy mệt mỏi, liền ngủ mất. Lúc tỉnh lại trên sô pha, Đàm Tiếu và Sa Ưng đang ngồi xem TV, sợ đánh thức cô nên mở âm lượng rất nhỏ.
Động tác đầu tiên cô làm là nhìn bàn tay của mình, sau đó vói vào trong áo ngủ Đàm Tiếu: "Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh này."
Đàm Tiếu nắm tay cô, bàn tay thô ráp nhưng cực kì ấm áp. Anh đang vui tính nói chuyện với cô thì Sa Ưng đã thò đầu sang: "Muốn cảm nhận của tôi không?"
Không chờ cô đồng ý anh đã kéo tay cô đặt xuống bộ phận phía dưới của anh. = =
Tần Thái đánh vào vai Sa Ưng, anh cười một tiếng rồi ôm cô vào ngực, dùng sức xoa xoa. Hai người xem cô như nhân bánh ép vào giữa, thật lâu sau Đàm Tiếu mới đi lấy trái cây tươi cho cô: "Nếm thử đi."
Tần Thái cắn một miếng, mới đầu cảm giác như nhai gỗ, nhưng dần dần có một chút vị ngọt lan tỏa, cô cau mày: "Chưa rõ ràng lắm."
Sa Ưng đưa ly nước sang: "Từ từ hẳn ăn, uống nước trước đã."
Cô vui vẻ uống vài ngụm, cơ thể khoan khoái lên. Ăn cái gì cũng đều có vị, cô vô cùng vui vẻ, ôm lấy Đàm Tiếu hùng hổ hôn lên mặt anh, rồi quay đầu hôn lên Sa Ưng.
Bên này đang vui, phía Lữ Liệt Thạch thì cực kì thảm hại. Nhát kiếm đâm của Bạch Cập khiến ông ta bị thương nặng, nhưng đây chỉ là việc nhỏ, lúc trước Bạch Hà bị lấy dị mắt phải dưỡng thương hơn một năm mới khỏi.
Đau đớn hơn là, ông ta không thể nói việc này với Yến Trọng Hoan để tìm cách trả thù. Nếu không bọn họ sẽ truy vấn. Cái gì? Bạch Cập lấy mất dị mắt của ông? Ông có dị mắt từ lúc nào?.
Thì toang.
Ông ta hận Bạch Cập, cũng hận cả Tần Thái, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng có thể làm gì được? Muốn dùng lực lượng của Trật Tự, thì phải nói ra ngọn nguồn của dị mắt. Chỉ bằng lực lượng của ông ta thì đấu không lại Bạch Cập và Tần Thái, chắc chắn là tìm chết. Thế nên nỗi đau này, ông ta chỉ có thể tự nuốt vào trong.
Việc quan trọng bây giờ là bế quan dưỡng thương cho tốt.
Vài hôm sau, sáu giờ sáng mặt trời đang dần chiếu rọi, Tần Thái đứng trước cửa sổ không dám bước tới gần hơn, có chút lo lắng.
Sa Ưng đứng phía sau cô, bàn tay to rộng nắm lấy tay cô, chậm rãi đưa ra trước ánh mặt trời. Ánh nắng ấm áp lan dần từ mu bàn tay, không giống cái cảm giác nóng cháy trước kia. Cô dần dần duỗi tay ra, không có gì khác thường, cô từ từ kéo tấm rèm dày.
Ánh mặt trời chói mắt khiến cô phải nghiêng đầu, Sa Ưng ôm eo cô, Tần Thái nâng tay che bớt nắng, bàn tay xòe ra như đang chơi đùa.
Giữa ánh nắng chiếu rọi, bỗng dưng tóc cô dần dần có biến đổi, lập tức Sa Ưng kéo cô lùi lại, hai tay bưng lấy mặt Tần Thái, cô khó hiểu: "Sao vậy?"
Tần Thái cũng nhanh chóng phát hiện chuyện này. Tóc cô bỗng thành trắng xóa như sữa, cô hơi sợ, Sa Ưng không ngừng trấn an hồn phách của cô, rồi ôm cô vào ngực. Vài phút sai, Tần Thái vỗ vai anh: "Không sao rồi."
Sa Ưng sờ trán cô, dám mặt mình lên má cô: "Có đau không?"
Tần Thái lắc đầu, nâng tay lên nhìn: "Tiên linh khí là khí thuần dương nhất, có thể so với ánh mặt trời nên tạm thời hơi khó chịu thôi."
Lúc này Sa Ưng mới yên tâm, anh nâng làn tóc trắng của Tần Thái lên, nhẹ nhành nói: "Ừ, màu tóc này cũng rất đẹp. Lúc trước trông hơi quê mùa, còn định dẫn cô đi nhuộm tóc."
Tần Thái đưa đầu lại gần hơn: "Thích chạm thì chạm đi."
Hai người đứng cạnh nhau như vậy, lát sau Sa Ưng hỏi: "Vừa rồi có sợ không?"
Tần Thái hơi đần ra, sau đó cô nhìn vào mắt Sa Ưng, trong đôi mắt đó là hình ảnh cô và ánh bình minh sáng rực: "Sợ chứ, tôi còn cho rằng mình sẽ như cương thi trong phim, phanh một tiếng nổ tung, tan thành khói bụi. Game over."
Sa Ưng bật cười, ôm cô chặt hơn. Bên ngoài Đàm Tiếu gọi mọi người xuống ăn sáng, hôm nay tâm trạng tốt nên anh làm một bàn đồ ăn cực kì phong phú. Sa đại nhân rất vừa lòng, chỉ kém chưa bo tiền để khen ngợi.
Tang Cốt Nê cũng đến ngồi, cái gương của nó cứ chiếu loạn lên, cố ý đặc tả Tần Thái, còn nương theo ánh mặt trời rọi vào cô. Mọi người đã ngồi vào bàn ăn, mùi hương vương vấn nơi chóp mũi Tần Thái khiến cô vui vẻ. Tang Cốt Nê nổi lòng hiếu kì thử uống một chén canh xương hầm.
Quả là một khung cảnh tốt đẹp.
Đàm Tiếu đưa Tần Thái đến tiệm cắt tóc, mái tóc qua vai được cắt ngắn lên, tỉa mỏng phần đuôi, không còn cảm giác thân thiện thuần phác nữa. Tóc trắng, khiến người khác cảm nhận sự âm lãnh cùng tà khí.
Chuyện này là tất nhiên, Huyền Thuật sư nào mà không có vài phần sát khí chứ?
Tần Thái nhìn hình ảnh xa lạ trong gương, Đàm Tiếu nhìn trái phải một lúc, cũng thấy kiểu tóc này quá lạnh lùng, anh bảo nhà tạo mẫu tóc: "Tỉa phía trước ngắn lên chút, hai bên có mái dài chút, nhìn cho đáng yêu."
Cuối cùng làm xong, cô nhìn nhìn: "Sao tôi lại có cảm giác quả đầu này giống giống cẩu dạ xoa vậy"
Đàm Tiếu giúp cô bổ sung: "Inuyasha."
Tần Thái bất mãn: "Có gì khác nhau à?"
Đàm Tiếu nhún vai, nhà tạo mẫu tóc thì phì cười. Nhìn qua quần áo của Tần Thái, lại có thái độ chăm chút của Đàm Tiếu, hắn không dám lơ là với vị khách hàng này.
Cuối cùng Tần Thái mang quả đầu xù xù đáng yêu này đi về, Đàm Tiếu nắm tay cô, vừa đi vừa cười. Cô tức giận, thật giống nữ sinh cấp ba quá mà. Bỗng nhiên anh xoa mái tóc cô: "Cũng rất đáng yêu đó, ha ha."
Tần Thái đẩy tay ra, anh không giận, còn mua cho cô một hộp kem.
Đến tối, Sa Ưng về nhà liền không nhịn được, anh và Đàm Tiếu là hai thái cực khác nhau, Đàm Tiếu thích kiểu nữ sinh thanh thuần, anh lại thích chị đại thành thục. Vừa nhìn thấy quả đầu xù xù của Tần Thái, dường như anh muốn phun máu: "Đàm Tiếu!! Kiểu tóc gì thế này hả, anh nghĩ người khác làm sao tin được đây là Huyền Thuật sư giỏi nhất đâyyy?"
Đàm Tiếu phất tay: "Cô ấy còn nhiều thân thể khác, có làm sao đâu?Nếu không anh muốn có khí chất đại sư kiểu gì? Bỏ tiền mua về là được rồi."
Sa Ưng tuyệt vọng muốn bứt sạch tóc, rồi lại nhìn sang Tần Thái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. Cắt ngắn thành như vậy rồi, muốn đổi kiểu thì đành phải chờ dài ra thôi.
Vốn dĩ tối nay ba người sẽ ra ngoài ăn tiệc để chúc mừng Tần Thái sống lại, không ngờ lúc chuẩn bị xuất phát thì Bạch Cập gọi điện tới.
Mục đích rất rõ ràng, hắn nói thẳng địa chỉ khách sạn và số phòng.
Tần Thái không muốn làm hai người mất vui, nhưng chuyện này không còn cách nào khác, cô đành cười: "Các anh thay tôi chúc mừng vậy."
Nói xong, cô đi xuống tầng hầm thay cơ thể khác, chính là cơ thể mà Bạch Cập thích. Đàm Tiếu không nhịn được hỏi: "Đã trễ thế này mà còn công việc sao?"
Chuyện với Bạch Cập, Tần Thái không nói cho anh biết, chỉ gật đầu. Sa Ưng tiễn Tần Thái đến cửa, đột nhiên mở miệng: "Nhất định phải đi sao?"
Tần Thái muốn nói lại thôi, Sa Ưng thở dài: "Nhìn người phụ nữ của mình phải chịu đựng chuyện này mà bất lực không làm gì được, cảm giác đó thật sự rất khuất nhục." Tần Thái cúi đầu, anh vỗ nhẹ vào vai cô, lại nói: "Nói đi cũng phải nói lại, trước kia tôi ngủ với vợ người ta nhiều quá, chắc đây là...báo ứng nhỉ."
Tần Thái bị anh chọc cười, lúc này Sa Ưng hôn nhẹ lên mặt cô: "Mỗi người đàn ông đều tiềm tàng thú tính, Phòng tổng thống, âm nhạc gì đó là hỗ trợ, nhưng hiện tại Bạch Cập không cần nhất chính là tình thú, cái hắn cần chỉ là tình dục."
Lúc Tần Thái đi đến địa chỉ kia, cô vẫn còn đang suy nghĩ những đều này, bản thân tiếp cận Bạch Cập vì mục đích gì? Nếu cô không dụ hoặc bằng người khác, thì việc cô thiếu tự trọng như vậy có ích lợi gì?
Nghĩ xong, cô lập tức đi vào khách sạn khác thuê một phòng giá 30 đồng một đêm, rồi gọi cho Bạch Cập: " Khách sạn đối diện Giang Minh, nhà khách Tam Họa, phòng 302."
Việc cô tự ý đổi chỗ khiến Bạch Cập bất mãn, hắn là người có dục vọng khống chế mãnh liệt, thế nên cực kỳ ghét những việc như vậy.