VƯƠNG TỬ KHUYNH THÀNH

Thịnh Nhạc Minh bắt đầu thấy sảng khoái sau khi luyện kiếm cùng mấy thuộc hạ. Ông ta nhâm nhi tách trà nóng, miệng cười ra điều thích thú.

- Bước tiếp theo chúng ta làm gì thưa đại nhân?

Người võ sĩ hỏi, Thịnh Nhạc Minh nhếch một bên mép rồi đặt tách trà xuống.

- Đến đảo Lam Sinh!

Đôi mắt ông ta sáng quắc lên như con mãnh hổ khiến người võ sĩ kinh ngạc.

Hôm sau, trời mờ sáng, Mạnh Hy vội rời khỏi nhà. Bình vương gia lại thân chinh tới. Họ có cuộc thảo luận quan trọng.

- Ta tìm chút manh mối, mọi người biết rồi chứ? Song những kí tự này rất đặc biệt, cần người giải đáp!

- Thảo dân làm được thưa điện hạ!

Chu sư phụ, Tần sư thúc giật mình khi Hạo Nguyên đột ngột bước vào. Bình vương gia ngạc nhiên, ông chăm chú nhìn cậu.

Nét bối rối hiện ra trong mắt họ bởi anh chàng này giống như biết tỏng mọi chuyện vậy.

Tần sư thúc nhăn mặt bảo Hạo Nguyên ra ngoài, Bình vương gia ngăn lại. Ông nhìn tướng mạo đoán biết nhân tài, Chu sư phụ hiểu ý vương gia, chỉ là ông còn do dự.

Đêm đó, Chu sư phụ không tài nào ngủ được. Ông lo sợ khi để bọn trẻ từng bước lấn sâu vào chính sự lớn lao và nguy hiểm này.

- Người thiếu niên tóc dài đến nay ta vẫn chưa gặp lại. Cậu ta là nhân tài hiếm thấy. Có vẻ như Dĩ Thông cố lẩn tránh khi ta hỏi về vấn đề đó - Bình vương gia thở dài nhìn ra ngoài hiên.

- Cậu ta bỏ đi hơn nửa tháng rồi thưa điện hạ! Học trò Chu Dĩ Thông vô cùng xuất chúng dù tuổi đời còn rất trẻ. Tại sao người giao trọng trách lớn cho họ? Thần thật sự khó hiểu! - Hà tướng quân trầm giọng.

- Ta dùng trực giác để nhìn thấu họ. Bọn trẻ rất có khí chất như phụ thân của chúng. Lẽ ra, ta nên đào tạo họ từ sớm hơn!

- Thần hiểu! - Hà tướng quân cúi đầu.

- Nếu có thể, ngươi hãy tìm hiểu thêm về Khương Thập Lang cho ta!

...

Đêm khuya thanh vắng, Mạnh Hy thao thức vì một nỗi lo. Nghe động trên mái nhà, cậu vội chạy ra xem thấy một bóng đen lướt qua rất nhanh. Hắn mất hút trong màn đêm tĩnh mịt, Mạnh Hy không tài nào đuổi kịp.

Mọi người chợt thức giấc, chưa rõ nguồn cơn thì Tần sư thúc phát hiện mất tấm bản đồ mà Bình vương gia đưa hôm trước.

Nhất định kẻ lúc nãy trộm rồi, Tần sư thúc đinh ninh. Tuy chỉ mình Mạnh Hy thấy hắn, thân thủ cực kì nhanh nhẹn, xuất quỷ nhập thần. Người trong thiên hạ mấy ai như thế, Chu sư phụ ngẫm nghĩ hồi lâu. Mọi hành động của họ đều không thoát khỏi bàn tay ma quỷ nào đó. Hạo Nguyên nhìn Mạnh Hy một cách bất thường, Chi Quân e ngại mà chưa biết nói gì.

...

- Thích khách đột nhập vào cung hoàng hậu sao?

Thịnh Nhạc Minh ngạc nhiên khi mật thám về báo tin. Người võ sĩ cũng trở lại với túi vải khá nặng.

- Kì lạ! Bệ hạ chẳng hề biết, hoàng hậu đã giữ kín. Điều gì uẩn khúc chăng?

Thịnh Nhạc Minh không nhìn sự việc ở mức độ đơn giản, ông ta viết vội lá thư rồi sai người tức tốc đi.

- Các hạ hẳn tò mò về những gì ta làm phải không?

Thịnh Nhạc Minh mân mê hàm râu, nhìn người võ sĩ. Tất nhiên ông ta sẽ trả lời theo cách riêng nhất. Sự kiên nhẫn luôn có giới hạn, ông ta thích khiêu khích bản chất tò mò nơi con người.

- Đêm nay, các hạ cứ tới nơi giao dịch. Ta nghĩ Diệp Nguyên Long bắt đầu đến đó rồi!

Thịnh Nhạc Minh đoán không sai, người võ sĩ đã gặp Diệp Nguyên Long ngay lúc mặt trời vừa xuống núi. Đâu đơn giản cuộc giao dịch bình thường, sự có mặt của Diệp Nguyên Long vốn là bất thường đã định sẵn.

Thương buôn vội vã giao hàng, mọi thứ diễn biến nhanh chóng. Người võ sĩ nheo mắt nhìn thần chết bóng đêm mất hút dần sau con đường uốn lượn cùng chục tên sát thủ. Hắn lên ngựa quay về phủ binh bộ.

- Đích thân Diệp Nguyên Long giao dịch, ta đoán từ trước rồi! Các hạ thấy gì nào?

- Những hộp gỗ!

Thịnh Nhạc Minh vuốt bộ râu, đăm chiêu suy nghĩ.

- Diệp Nguyên Long hẳn hiểu rõ cuộc mua bán này hoàn toàn không liên can gì đến ta. Phượng Hoàng Tây Phục luôn có những bí mật chẳng ai biết. Có điều thứ hắn cần, biết đâu liên hệ tới hai cuộn giấy?

...

Con đường mòn nối dài dọc triền núi vào xế chiều thật hoang sơ, hẻo lánh. Người qua lại thưa thớt, chủ yếu là thương nhân.

Một ngôi nhà cũ kĩ, bên trong đầy ấp tiếng cười. Người cha vừa mới trở về sau ngày dài buôn bán vất vả. Lũ trẻ vui mừng tranh nhau ôm cha, lúc ấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Ông ta hé mở thì thất thần bởi gương mặt lạnh toát cùng hai thanh kiếm đầy sát khí.

- Ông là kẻ giao dịch?

Nghe hỏi tới, toàn thân ông ta run rẩy, hoảng sợ. Ông ấy quỳ lại dưới chân người đó.

- Làm ơn tha cho tôi! Tôi còn lũ con thơ!

- Đi đi! Nếu ông muốn sống!

Chưa kịp hoàn hồn, người đó rời khỏi, ông ta cuống cuồng đưa cả nhà trốn chạy tức khắc.

Trời càng lúc càng tối, tiếng vó ngựa của người võ sĩ đang tiến dần đến nơi ở các thương buôn song đầu mối đã mất, ông ta đành về phủ.

- Kẻ nào đó ra tay trước chúng ta! Bọn thương buôn là manh mối lớn để biết kiện hàng ấy là gì. Lẽ nào Diệp Nguyên Long sợ ta phát hiện?

- Khả năng này rất lớn! - Người võ sĩ nhận định.

- Khốn kiếp! - Thịnh Nhạc Minh đập tay mạnh xuống bàn - Ta đi sai nước cờ rồi! Không ngờ con thú hoang đó lại cắn ta một miếng!

Trong khi Thịnh Nhạc Minh còn tức giận thì các thuộc hạ vội vã tìm Diệp Nguyên Long báo tin.

Căn cứ Phượng Hoàng Tây Phục là lãnh địa bất khả xâm phạm. Tuy nhiên vẫn còn nhiều điều cơ mật về vùng đất chết này. Mấy tay sát thủ nhanh chóng đến quán rượu Nghi Đình lúc trời gần sáng.

- Thưa chủ nhân, bọn người giao dịch đã mất tích!

Diệp Nguyên Long cầm chén rượu hồi lâu. Ông ta gọi Lục nương đến.

- Đúng như ngài dự đoán, những kẻ liên quan cuộn giấy đều là người ở hoàng cung!

Lục nương cúi đầu, bà ta tỏ ra cung kính trước Diệp Nguyên Long.

- Thằng bé biết chuyện chưa?

- E rằng chẳng giấu được ngài ấy!

Diệp Nguyên Long thở dài, nghiêng đầu sang bên. Lục nương lui gót, ông ta tiếp tục uống. Hơi men đắng nồng phảng phất khắp phòng.

...

Mùa đông tuyết rơi dầy đặc, Mạnh Hy chăm chỉ luyện kiếm. Mọi người ai nấy ngạc nhiên. Cậu thay đổi rất nhiều, sau ngày hôm đó.

Cậu cố gắng luyện tập vì nhiều lý do. Cứ cho là trở thành con người chân chính, trước mắt cậu suy nghĩ thế. Vẫn có ánh mắt luôn dõi theo cậu từ phía xa dù trời đang lạnh giá.

- Mạnh Hy!!!

Chi Quân gọi với theo nhưng Mạnh Hy đã chạy khá xa. Con đường phủ đầy tuyết trở nên trơn trượt, ẩm ướt. Mạnh Hy cố nhìn quanh, rồi lại thất vọng. Xung quanh chẳng ai cả ngoại trừ mấy bông tuyết trắng.

Cậu buồn bã, bước đi nặng nề nhưng âm thanh quen thuộc của hai thanh kiếm chạm vào nhau khiến cậu dừng bước. Mạnh Hy quay đầu lại thì thấy Lang đứng tựa thân cây tự bao giờ.

- Lang...

Mạnh Hy nói bằng giọng vui mừng đầy kinh ngạc, cậu suýt không nhận ra người huynh đệ thân thiết. Lang trông tiều tụy hơn xưa rất nhiều. Mạnh Hy đến gần nhìn gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt xa xăm và nụ cười hiền hậu. Cậu nắm lấy đôi vai ấy, cảm xúc dâng trào chẳng sao kể xiết.

Mạnh Hy hiểu dù có hỏi thế nào hắn cũng chẳng nói đâu. Măc kệ! Cứ dẫn hắn về rồi tính! Mạnh Hy quyết tâm lắm, Lang biết ý liền rút tay ra để thoát khỏi Mạnh Hy nhưng Mạnh Hy cứ bám chặt. Tận giờ phút này cậu luôn tin Lang, dù mọi chuyện thế nào đi nữa.

- Hãy nói cho ta biết, Lang! Làm ơn! Chuyện gì xảy ra với ngươi thế?
Một thoáng do dự trên mặt Lang, Mạnh Hy cảm giác Lang đang giằng co giữa sự ra đi và ở lại. Rốt cuộc hắn làm sao? Mạnh Hy áp sát người Lang, một lần nữa cậu nắm chặt cánh tay Lang bất kể lý do gì.

Ngươi đang làm ta đau lòng đấy. Ta chẳng biết thế nào, tại sao bản thân mình kì quặc vậy? Dù cả thế gian quay lưng lại với ngươi nhưng ta không thể bỏ mặc ngươi được!

- Mạnh Hy...

- Pặc!

Mũi tên xé gió lao vút qua, Lang bắt được nó ngay trong khoảnh khắc. Chẳng suy nghĩ nhiều, Lang tức tốc chạy đi. Mạnh Hy đuổi theo, Lang mất hút như chưa từng xuất hiện.

Trời tối, mấy cái bóng đen di chuyển vô cùng linh hoạt. Một tên áo đen chợt rên la khi bị tên cắm vào cánh tay, cả bọn đột ngột dừng lại.

- Các ngươi không muốn sống nữa sao?

Lang lạnh lùng rút thanh kiếm cắm xuống đất, lớp băng tuyết dần dần tan ra. Bọn người áo đen trông thấy cảnh đó kinh hãi, khiếp sợ.

- Thanh kiếm...

Gã bị trúng tên lắp bắp vài tiếng, chúng thất thần bỏ chạy. Lang lặng lẽ thu kiếm vào vỏ.

- Cậu là Khương Thập Lang!

Có vẻ như tình cờ, cũng không quá đỗi ngạc nhiên đối với một kẻ cả đời sống cùng kiếm cung như lão Nhị. Ông chậm rãi bước ra khỏi lùm cây đầy tuyết phủ.

Lang biết lão Nhị, nghe giọng Mạnh Hy từ xa. Cậu cúi đầu chào ông rồi lẩn vào màn đêm tĩnh mịt.

Mạnh Hy thở hồng hộc, lão Nhị lắc đầu. Thật vô ích, dù gì Lang đã biến ngay chả đợi ông nói thêm câu nào. Mạnh Hy thất vọng đành theo lão Nhị về. Ông ấy muốn tìm sư phụ của cậu.

...

Tuyết phủ kín ngôi nhà Tần sư thúc, tiểu Mỹ cho ngựa ăn xong đúng lúc Mạnh Hy cùng lão Nhị về tới.

Lão Nhị ngồi xuống, Mạnh Hy quanh quẩn sau nhà. Chu sư phụ thoáng trông nét buồn bã trên mặt cậu.

- Có vài vấn đề ta muốn thỉnh giáo huynh, Dĩ Thông!

Lão Nhị nghiêm nghị nói, Chu sư phụ và Tần sư thúc ắt hiểu vấn đề.

- Những manh mối về hai cuộn giấy dần biến mất, huynh có nghĩ đây là cách tiên đế thử lòng trung thành của chúng ta? Cuộn giấy vốn chẳng tồn tại? Hay bị hủy cũng nên?

Chu sư phụ thở dài, sự mơ hồ ảo diệu suốt hai mươi năm làm ông mệt mỏi. Tần sư thúc chạm nhẹ vai ông, nhiều sinh mệnh phải trả giá cho cuộn giấy rồi. Đau đầu thật!

- Nó nằm trong tay ai cơ bản chưa nắm rõ. Tuy nhiên ta vẫn khẳng định sự tồn tại của nó!

Lời Chu sư phụ không sai, lão Nhị nhìn Mạnh Hy qua khung cửa sổ. Mạnh Hy im lặng ngồi đấy, Chi Quân còn thấy não nề.

- Lúc nãy, ta vừa gặp Lang! Mấy kẻ lạ mặt xuất hiện gần đây nhưng nó khiến chúng chạy tán loạn! Thanh kiếm của nó thật dị thường, huynh biết chứ?

Lão Nhị vuốt nhẹ bộ râu, Chu sư phụ hơi chau mày, Tần sư thúc vẻ bực mình.

- Bọn phá bĩnh!

Lão Nhị thận trọng, hẳn Chu sư phụ từng suy nghĩ, chỉ là không tiện nói.

- Mấy kẻ này không phải người Phượng Hoàng Tây Phục. Ta từng thấy chúng. Nếu nhớ không lầm thì hôm đó có thể trùng khớp ngày đệ tử của huynh bị sát hại! - Lão Nhị nhấn mạnh thêm - Chúng luôn bám theo đồ đệ huynh, ý ta là truy sát!

Chu sư phụ giật mình, lão Nhị thấp giọng như sợ ai nghe thấy.

- Lang?

Mặt Chu sư phụ tối sầm, căn phòng yên ắng lại.

...

- Mạnh Hy! Huynh đi đâu vậy?

Hạo Nguyên hỏi khi Mạnh Hy bước chân qua cửa, trời hãy còn sớm và rất lạnh. Nói thế nào Hạo Nguyên biết Mạnh Hy có ý định gì, Hạo Nguyên mất tính kiên nhẫn bởi hai chữ huynh đệ mà Mạnh Hy mang trong lòng.

- Huynh quanh quẩn ngoài bìa rừng chỉ vô ích thôi! Hắn chẳng xuất hiện đâu!

Mạnh Hy khá hụt hẫng, Hạo Nguyên rất hiểu con người cậu. Nhưng sự cảm thông cho Lang, tại sao Hạo Nguyên dửng dưng thế? Cậu sợ nói tâm sự ấy ra mà Hạo Nguyên phản bác, cuối cùng giữ trong lòng.

- Đệ cứ mặc kệ ta!

Mạnh Hy chán chường nhìn ngoài cổng, Hạo Nguyên chợt kéo tay áo cậu.

- Trong nội thành, quán rượu Nghi Đình! Đệ từng thấy Lang ở đó!

Mạnh Hy ngỡ ngàng, cậu im lặng vài giây. Lấy lại sự tỉnh táo, cậu lập tức rời đi. Hạo Nguyên dõi mắt theo, lát sau Hạo Nguyên cũng vào thành.

Xin lỗi huynh, Mạnh Hy! Nhưng đệ nhất định không tha thứ cho Lang!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi