Cơn gió lạnh lẽo thổi bay chiếc lá nhuốm màu héo úa, trôi dạt chốn ngự đình yên tĩnh. Uông Chính Nghiêm hoàng đế đứng suy tư dưới mái hiên cung điện.
Thời gian như bản nhạc cầm ca, lúc lên lúc xuống, thanh âm trầm bổng. Khúc da diết bi ai, khúc dạt dào xúc cảm. Nỗi lòng bậc đế vương nào ai thấu hiểu. Giữ trọn cơ đồ, mang nặng chí nam nhi.
Là đấng thiên tử nhưng vẫn con người bằng xương bằng thịt. Bao năm bôn ba trận mạc, giờ làm chủ giang sơn mà thấy mình cô độc vô cùng.
Hình ảnh Chu Vân vương khí khái ngời ngời, một trang dũng tướng đánh bại Âu Sa Nhĩ kiêu ngạo xưng hùng. Nay kẻ thù năm xưa quyết tâm trở lại, quân tử muộn phiền cố thủ đất Vân Chu. Chí tang bồng chưa kịp thỏa thì gia tộc duyệt vong bởi hai chữ gian thần.
Uông Chính Nghiêm buồn bã vô ngần. Ngài ấy bỗng đau nhói nơi lồng ngực. Cảm giác sự sống dần rời xa.
Ngự thư phòng tấu chương chờ sẵn, Uông Chính Nghiêm cố vực dậy trước cảnh nước non nhà. Tiếng bước chân chầm chậm uyển chuyển, Yến Loan hoàng hậu bỗng đến thỉnh an.
Cũng không quá lâu nhưng bà ta có vẻ ít gặp phu quân mình. Gương mặt vốn dĩ xinh đẹp sắc sảo, bà ta dùng ánh mắt nhấn chìm tất cả những kẻ nam nhân mộng tưởng.
Uông Chính Nghiêm không lấy làm lạ. Ngài bình thản trông hoàng hậu cùng thị nữ mang trà đến. Thiện ý có đủ, chỉ là bệ hạ chẳng cảm nhận nổi thứ tình cảm phu thê ấy. Nó quá xa vời theo tiềm thức thời gian.
Yến Loan hoàng hậu thoáng chau mày. Uy quyền thường ngày của bà ta dần tan biến trước con người lạnh lẽo đó. Trái tim như tổn thương, ánh mắt dám yêu dám hận. Chịu đến mức nước tràn ly, tâm dù vững vẫn khó dung bồi, hoàng hậu tự cười lấy bản thân mình.
- Giặc tràn biên ải, tham quan gây loạn. Nàng nghĩ xem nên làm thế nào?
Yến Loan hoàng hậu ngạc nhiên bởi câu hỏi này. Bà ta ngần ngừ giây lát rồi nói:
- Bệ hạ, người là đấng minh quân. Nữ nhân như thiếp sao dám can chuyện chính sự.
Uông Chính Nghiêm nhướng một bên mày nhìn hoàng hậu. Ngài chưa biểu hiện ra mặt nhưng cái vẻ thật thà quá mức của hoàng hậu đủ khiến ngài mệt mỏi.
- Ta không cho là phải. Nàng cứ nói thử!
Yến Loan hoàng hậu thoáng do dự. Bà ấy tiến sát gần vua, ánh mắt cử chỉ nhẹ nhàng, đằm thắm. Con ngươi màu hổ phách sâu thẳm, đầy rẫy tham vọng. Uông Chính Nghiêm dễ dàng chấp nhận cái bà ta muốn mở lời.
- Chống giặc đã có tướng tài thống lĩnh. Tham quan ô lại đục nước, hại dân phải nhanh bài trừ. Sâu mọt từ tận cùng gốc rễ là thứ nguy hại nhất, đáng sợ hơn vạn quân xâm lăng.
Uông Chính Nghiêm đứng dậy, ông chẳng kinh ngạc hay thay đổi sắc diện. Hoàng hậu mang chút cảm giác là lạ, bà ta liếc sơ tờ giấy hoàng đế che kín một nửa kia. Điều bí ẩn bao trùm nụ cười của bậc đế vương. Uông Chính Nghiêm bình thản đáp.
- Nàng hiểu đại cuộc như thế đâu kém gì nam tử tu mi. Nếu nắm thiên hạ trong tay, đấng trượng phu phải mấy phần nể phục.
Hoàng hậu sửng sốt, bao lời ám chỉ bệ hạ thốt ra không câu nào sai khác. Hai ánh mắt nhìn nhau như thủy hỏa đối đầu. Là bản thân Uông Chính Nghiêm tự đúc kết câu chuyện ngay trong ngự thư phòng. Ngài ấy chưa dừng sự mỉa mai lạnh lùng với trái tim kẻ dám yêu dám hận kia.
Ngọn lửa nung nấu bao năm bùng phát. Nó âm thầm đốt cháy hy vọng tình yêu hão huyền. Yến Loan hoàng hậu mặt tái nhợt, bà ta nín lặng cúi đầu. Uông Chính Nghiêm vô tình để mảnh giấy trên bàn lộ ra ít dòng chữ. Nỗi oán hận chất chứa dâng tận trời xanh.
...
Làn khói trắng lan tỏa xung quanh cung hoàng hậu. Diêu Linh tiếp tục niệm chú, bùa phép viết đầy giấy vàng. Thấy hoàng hậu hồi cung, Diêu Linh đoán mặt hiểu tâm trạng. Khó chào đón nét vui vẻ, tự đắc hay nụ cười thỏa mãn trên dung nhan xinh đẹp kia. Diêu Linh chỉ trông một Yến Loan như hoa như ngọc ủ rũ, nặng lòng hai chữ phu quân.
Người phụ nữ cao ngạo đó trầm lắng đến vậy sao? Diêu Linh chưa dám hỏi han, bà ta đợi chờ giọng cười tự đắc ngày nào. Hôm nay, nó thật sự không xuất hiện.
- Ngươi nghĩ thiên hạ sau này sẽ về tay ai?
Yến Loan hoàng hậu ngồi xuống trường kỷ. Bà ta tì nửa người lên tay vịn chạm hoa khắc ngọc tinh xảo. Dáng hình mảnh mai tựa thiếu nữ, thể như một bông hoa chưa từng hé nở trước nam nhân.
- Nương nương, sao người hỏi thế ạ? Chẳng phải bệ hạ đã sắc phong thái tử rồi sao?
Hoàng hậu bật cười, bà ta lấy tay che miệng. Sự khôi hài đầy khó hiểu. Con nhện độc kia họa chăng muốn giăng tơ nhưng cái bẫy chết chóc cứ chực chờ sẵn, không kẻ nào dẫn xác tới. Diêu Linh vất vả dò tâm ý sâu xa đó. Thật mất kiên nhẫn, dù sao bà ta vẫn là một pháp sư. Không phải thần thánh mà đo được lòng người.
- Thứ định sẵn đâu phải yên vị mãi. Khi con trai của phượng hoàng trỗi dậy, trở thành thế tử. Phượng hoàng lại tái sinh từ trong lửa đỏ.
Yến Loan hoàng hậu tiếp tục thì thầm một mình. Diêu Linh cố hiểu những gì nên hiểu. Ngọn lửa phượng hoàng đang làm gánh nặng lớn. Rốt cuộc, hoàng hậu muốn dập tắt hay để nó bùng cháy lên đây?
Đám mây đỏ rực góc trời báo hiệu ngày dài sắp hết. Hoàng hôn lãnh đạm buông xuống, ánh sáng nhường chỗ cho đêm tối lạnh lẽo. Đội quân Tây Phục vẫn tiếp tục thao luyện kiếm cung. Đích thân Diệp Nguyên Long ra sức huấn luyện. Kì binh tinh nhuệ bậc nhất thành Vân Chu, Diệp Nguyên Long dần biến vùng đất cạnh biên quan như một pháo đài bất khả chiến bại.
Có thể là Tây Phục thứ hai nhưng Vân Chu là hòn ngọc sáng trong trái tim Diên Phong. Việc bệ hạ giao Vân Chu về lại chủ xưa không khỏi lời bàn tán xôn xao. Ấy thế, đế vương quyết đoán thì khó gì cản được.
Lòng tin bất diệt!
Diệp Nguyên Long cầm cuộn thánh chỉ trước đây Tống Nguyên Long mang tới. Ông bồi hồi nhớ cảm giác năm xưa. Tất cả huynh đệ cùng vào sinh ra tử. Nay kẻ chết, người ngoảnh mặt quay lưng. Đã cắt máu thề nguyền sống chết bên nhau. Hai chữ vương quyền cuốn trôi mọi thứ về cát bụi hư vô.
Kẻ chiến thắng sẽ đi trên con đường cô độc. Cái giá phải trả cho giấc mộng tột đỉnh vinh sang. Làm quân tử, thà nặng gánh giang sơn hơn nghẹn lòng vì trái tim nhi nữ.
Cuối cùng, ông sống kiếp trầm luân bên cuộc đời man dại. Không định hướng, chẳng tương lai. Chu Vân vương kết cục chỉ là tước vị hư danh. Đại trượng phu nhận chi mà chưa thỏa chí tang bồng.
Ôm nỗi đau tận cùng sâu thẳm. Còn được gì cuộc sống quanh đầm lầy tăm tối kia. Bức họa ai vẽ giọt máu phượng hoàng loang lổ. Ngấn lệ sầu vương tử cõi nhân gian?
Ảo mộng mà thôi! Diệp Nguyên Long bừng tỉnh. Tiếng sáo da diết ngân nga theo cung bậc tự tình kia, bể dâu nào kể xiết.
Thà ta phụ người chứ không để người phụ ta!
Kẻ thù năm xưa quyết dốc lòng trả hận. Ta đánh trận này để thật sự không có lỗi với nàng...
...
Tách trà nghi ngút khói, tỏa hương thanh tao dịu ngọt. Hoàng cung Âu Sa Nhĩ sáng loáng ánh hào quang rực rỡ. Mạc Sa Dĩnh tay nâng chén ngọc, thưởng thức thứ hương vị quý giá đó.
Mưu sĩ Hàn Ly điềm đạm triệu kiến. Dĩ nhiên, theo sau là kẻ huynh đệ mà ông ta từng bẩm báo Mạc Sa Dĩnh.
Không khỏi ngạc nhiên, bạo chúa Mạc Sa nhìn hắn chằm chằm. Gã thầy tu quái lạ! Ít nhất, hắn vừa khiến hoàng đế ấn tượng giây lát.
- Nghe nói ngươi là pháp sư à?
Mạc Sa Dĩnh cười giễu cợt, gã thầy tu thản nhiên im lặng. Hàn Ly bắt đầu toát mồ hôi vì thái độ này. Mạc Sa Dĩnh liếc sang mưu sĩ, một chút chau mày lẫn thích thú. Lần đầu tiên, hắn chứng kiến kẻ không biết sợ vua như vậy.
- Kẻ lang bạt không dám nhận, mong bệ hạ tha thứ.
Hắn nhếch mép nói dăm ba lời, Mạc Sa Dĩnh phấn khích kẻ thích ăn gan hùm này. Hắn bình thản đối diện bạo chúa Âu Sa Nhĩ một cách bình thường nhất. Vừa hay, Mạc Sa Dĩnh muốn đứng dậy, gã thầy tu chỉ vào cánh tay trái hoàng đế.
- Bệ hạ bị thương vẫn muốn tập Trường Long Thiểm sao?
Mạc Sa Dĩnh nhướng mày. Đúng là mấy hôm nay, tay hắn bị loại kiếm dài kia phạm phải. Tên tu sĩ đó vừa nhìn đã biết ngay. Nét hoài nghi trỗi dậy, hoàng đế liền hỏi:
- Long châu vừa chạm thủy, ngươi nói xem huyết nhãn đặt ở đâu?
Hàn Ly mập mờ câu hỏi kì lạ. Tên tu sĩ khẽ cười trỏ vào thanh kiếm ngọc bên cạnh Mạc Sa Dĩnh.
- Chẳng phải nó luôn nằm trong bảo kiếm của bệ hạ à? Người trêu đùa kẻ lang bạt để làm gì?
Mạc Sa Dĩnh tức khí. Không ngờ trên đời có kẻ tài năng tới mức này sao. Rối rắm vì kẻ khác đọc được suy nghĩ, hoàng đế lấy lại bình tĩnh mà nói:
- Nếu thích lang bạt thì ngươi cứ đi!
Hàn Ly giật mình thái độ nhà vua. Mạc Sa Dĩnh quay mặt vô thì tu sĩ bỗng cười nhạt.
- Bệ hạ muốn mượn thần lực để đại chiến đế đô. Binh hùng tướng mạnh lại làm mồi ngon cho mãnh hổ Diên Phong. Người cần diệt không trừ, kẻ ngáng đường không trảm. Thất bại là thứ chẳng tránh khỏi!
- Ngươi...
Mạc Sa Dĩnh giận tím mặt, Hàn Ly quỳ rạp xuống. Thể như hoàng đế định ra án tử cho gã thầy tu xấu số. Giây phút lưỡng lự xuất hiện, thanh kiếm của Mạc Sa Dĩnh chỉ thẳng mặt tu sĩ.
Vẻ điềm nhiên, tự đắc mang sức mạnh lớn lao. Mạc Sa Dĩnh chợt nở nụ cười bí ẩn.
- Nói tiếp xem!
Tu sĩ lấy cây trường thương ra, vẽ một chữ phong dưới đất. Mạc Sa Dĩnh nheo mắt lại. Hàn Ly bấm bụng nghĩ thầm, gã tu sĩ lại cười.
- Gió làm ta đi nhanh nhưng cũng cản ta chậm lại. Là sức mạnh lớn lao nhất mà bức thành trì kiên cố không thể trụ nổi. Bệ hạ dựng cơ đồ, định thành công hay thất bại, chỉ một lựa chọn duy nhất. Trừ khử hoặc thu phục!
Đáy mắt Mạc Sa Dĩnh long lên. Hắn như bừng sáng trong sương mù dày đặc.
- Kẻ đó là ai?
Đôi mắt hoàng đế một lần nữa quắc sáng lên. Gã tu sĩ xoay trường thương. Hắn khắc lên cây cột cẩm thạch trắng ba chữ rõ mồn một. Hàn Ly mím môi nhìn, ông ta kinh ngạc sửng sốt.