Gió lồng lộng thổi, đám mây vần vũ dữ dội trên đỉnh đầu. Sấm chớp rền vang báo hiệu cơn mưa lớn. Trịnh Đạt tối sầm mặt, hắn thậm chí không dám di chuyển thêm bước chân nào nữa.
Vẫn gương mặt đó, ánh mắt đó, kẻ mà hắn đang đối diện hoàn toàn không sai khác một ngày cách đây nhiều năm về trước. Nỗi ám ảnh mang tên sát thủ, Trịnh Đạt cảm giác bé nhỏ khi đứng gần vương tử Vân Chu lạnh lùng, trầm mặc.
- Khương Thập Lang...
Ba chữ hắn thốt lên thật nặng nề. Những lưỡi kiếm gãy cắm đầy ra đất. Nhìn thanh Thiết Trảo bóng loáng tưởng in cả mặt mình trên đó, Trịnh Đạt toát hết mồ hôi lạnh.
- Công tử...
Lục nương thều thào, bà ấy giơ bàn tay run rẩy về phía Lang. Thật chậm rãi và từ tốn, anh chỉ phẩy tay một cái là hai con sói lớn xông ra. Trịnh Đạt cùng đám binh lính hốt hoảng bỏ chạy.
- Bà...bà là Liễu Như Ngọc phải không?
Ngọc Mai nói giọng nghẹn đắng. Nàng giữ chặt những vết thương, không để máu tuôn ra từ người Lục nương. Làn da lạnh dần, nỗi lo sợ âm ỉ cháy trong trái tim nàng. Lục nương khẽ cười, bà ấy chạm nhẹ gương mặt có thể là lần cuối cùng nhìn thấy.
- Con à...
Giọt nước mắt chợt rơi trên má, Ngọc Mai cố kiềm chế cơn đau tái tê, uất nghẹn dồn nén bấy lâu. Nàng không muốn chấp nhận sự thật này. Nàng không thể!
- Không đúng! Không đúng...
Ngọc Mai đột ngột đứng dậy, nàng lùi dần ra sau. Lục nương gắng gượng với tay gọi theo. Bà ấy sắp tuyệt vọng vì cảnh tình này.
Lang nắm nhẹ bàn tay đó, Lục nương nhìn qua đôi mắt vương tử niềm tin mãnh liệt. Bà lấy trong ngực áo ra một phong thư trao anh.
- Ta sẽ bảo vệ nàng ấy...
Hiểu hết tâm tư người mẹ, anh gật đầu tôn kính bậc trưởng bối. Lục nương mỉm cười mãn nguyện, bà nhìn Ngọc Mai thêm lần cuối cùng.
Vĩnh biệt con gái...
Cơn mưa nặng hạt dần, hơi đất bốc lên ngùn ngụt. Nàng do dự, chần chừ nhưng khi thấy Lang cúi đầu thật lâu bên Lục nương, lý trí nàng bừng tỉnh lại.
- Lục nương!
Nàng giật mình lay gọi, tấm thân bất động kia chẳng còn sự sống nữa. Bao hy vọng nhỏ nhoi tan thành mây khói. Nàng thống thiết gục đầu vào thân xác đáng thương đó.
- Mẹ! Tại sao vậy? Tại sao? Mẹ ơi...
Người con gái cứ khóc mãi cùng cơn mưa vô tình. Giọt nước mắt không sao phân biệt với hạt mưa lạnh lẽo.
Mảnh pha lê nhuộm màu đỏ thê lương. Lang vẫn nhìn nàng, đôi mắt vô hồn, ráo hoảnh. Con tim ấy đã chết từ khi đảo Lam Sinh diệt vong.
Ngày xa xôi bên góc nẻo chân trời.
Bóng tối vẫy vùng, nhấn chìm vào quên lãng.
Có khi, chỉ là giấc mơ không thể nào chạm đến được.
Nhưng...
Còn lại nỗi đau quặn thắt cả đêm dài...
...
Ánh ban mai từ buổi sớm tinh sương chưa đủ sưởi ấm tâm hồn người ở lại. Đám mây trắng lặng lẽ trôi, cuốn hy vọng quay về cát bụi hư vô.
Chẳng còn gì cả...
Ngọc Mai thẫn thờ đứng trên ngọn đồi nhìn xa xa biển cả. Nàng tỉnh dậy cùng cơn ác mộng đau lòng. Nỗi khát khao tìm mẹ, cuối cùng câu trả lời ngoài hai chữ tang thương. Ai gây nên nông nỗi này?
Khương Tử Phong!
Nàng ngoảnh mặt lại. Bước chân Lang chầm chậm tiến đến. Anh không hề cố tỏ ra vẻ thương cảm, chua xót. Trái tim vương tử vốn dĩ đâu còn đủ chỗ để ôm lấy nỗi đau người khác nữa. Những gì hiện hữu là sự chân thật, chẳng dối gian.
- Cảm ơn huynh!
Nàng nói như cơn gió thoảng qua. Mái tóc dài lay nhẹ quanh bờ vai thon thả. Từng bước chân nặng trĩu, nàng từ biệt Tử Phong ca xem như lần sau cuối.
- Chờ đã!
Tiếng gọi ấy kịp ngăn bước chân nàng. Ngọc Mai quay lại, từ ánh mắt lẫn trái tim làm sao sai khác được. Rõ ràng huynh ấy lấy vỏ bọc lạnh lùng để che giấu cảm xúc con người.
- Cô nương định về Vân Giang sao?
Lang hỏi mà như tự thì thầm với chính mình. Nàng gật đầu nhẹ, làn thu thủy buồn tủi lướt qua ánh nhìn miên man của người quân tử. Ngọc Mai đâu trông mong tương lai phía trước. Nàng tưởng chừng rơi xuống vực sâu không lối thoát.
- Tạm biệt huynh, Tử Phong ca!
Bóng giai nhân mất hút dần qua những rặng phi lao. Lang lặng lẽ nhìn người con gái bé nhỏ ấy, lòng anh trống trải vô cùng. Đàn én lượn lờ trước mặt. Dãy trời xanh mây trắng in hình trong đáy nước chơi vơi.
Nàng từ tốn ra đi, chẳng tiếng thở than, bao lời hờn trách. Dù tất cả liên quan tới huynh ấy nhưng nàng đành phó thác cho số mệnh. Tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau, khoảnh khắc tưởng chừng giấc mơ. Ấy thế, nó hiện hữu bất ngờ, khó hiểu.
Bàn tay ai đó ôm trọn thắt lưng nàng. Giây phút bất ngờ, cảm giác được bế lên yên ngựa. Chỉ mới đây thôi, người ta vẫn thản nhiên nhìn nàng rời đi.
Con tuấn mã phi nước đại trên đồng cỏ bao la. Trong vòng tay Lang, nàng sửng sốt vì hành động khó hiểu kia. Huynh ấy lạnh lùng như cơn gió mùa đông. Tại sao luôn khiến trái tim nàng thấp thỏm?
...
Nắng vừa len qua ô cửa sổ, Ngọc Mai ngồi suốt đêm trên giường. Nàng không biết rốt cuộc câu chuyện thế này sẽ đi về đâu. Căn phòng rộng lớn, đồ vật quý giá. Tất cả đều nằm trong vương phủ Vân Chu.
Người hầu kẻ hạ đứng bên cạnh, tùy ý sai bảo. Nàng ngẫm lại dòng hồi tưởng thời khắc Lang quyết định đưa nàng về Vân Chu thành.
Huynh ấy tự định đoạt tất cả mà không thông qua nàng. Ngọc Mai tuy lòng khó chịu nhưng nàng cứ mâu thuẫn mãi. Người mẹ đáng thương của nàng, cứ nghĩ đến thì nàng không thiết tha sống nữa.
- Công tử!
Mấy nô tỳ cúi đầu hành lễ, Lang ra hiệu lui hết. Anh một mình vào phòng, bước chân nhỏ nhẹ chẳng để nàng kinh hãi.
- Huynh định làm gì thế?
Ngọc Mai đứng dậy, nàng nhìn thẳng mặt Lang. Sáng nay, anh mặc bộ y phục màu xanh đen, đầu tóc gọn gàng. Thắt lưng không đeo kiếm. Nàng thoạt trông cảm thấy chút yên bình. Bên cạnh Lang, ngoài kiếm cung và những cuộc chiến, nàng đâu biết tồn tại điều gì khác nữa.
- Cô nương không khỏe sao?
Âm thanh trầm lắng, vừa đủ nghe. Nàng cắn nhẹ cánh môi. Có lẽ huynh ấy nhận lời giao phó từ mẹ.
- Đừng gọi ta như thế được không?
Nàng chau mày, nghĩ Lang hẳn bực mình song đôi mắt nàng trở nên ngạc nhiên. Lang đưa giỏ thức ăn đặt lên bàn. Phút chốc, huynh ấy bày đồ ăn sẵn ra đĩa.
- Ăn một ít đi!
Ngọc Mai bất ngờ trước thái độ ân cần kia. Nàng thận trọng nhìn Lang. Nét mặt nghiêm nghị không pha chút hài hước nào cả. Càng như thế Lang lại càng lộ nét đáng yêu mà mọi cô gái đều thích.
- Ta muốn về!
Nàng gằn giọng, tay xách gói hành lý, chợt Lang bế thốc nàng ngay lên giường. Mặt đỏ ửng vì xấu hổ, nàng không hiểu gã công tử lạnh lùng kia định làm gì nữa.
- Được! Ăn xong cô nương có thể đi!
Lang vẫn khá kiên nhẫn. Ngọc Mai tức giận đứng dậy. Nàng chưa kịp nhấc chân thì Lang đã nắm chặt bàn tay mềm mại đó.
- Được rồi! Là ta không đúng!
Ngọc Mai nhướng mày. Cuối cùng huynh ấy cũng chịu xuống nước. Nàng nén cơn xúc động khi nghĩ về Lục nương. Có ai ngờ người phụ nữ mấy tháng qua ở cạnh mình lại là mẹ ruột chứ. Giống hệt trò đùa của số phận. Nàng chẳng biết định liệu ra sao.
Lang trao di vật cho nàng. Ngọc Mai nghẹn ngào đón cánh thư. Con hồ điệp bay lượn quanh họ, dòng xúc cảm ngập tràn dưới nắng vàng yên ả.
...
Đám mây che khuất mặt trăng, gió cứ thế lạnh lùng thổi bay từng chiếc lá khô úa màu. Diêu Linh quan sát thiên tượng, bà ta đứng rất lâu ngoài trời.
Trịnh Đạt lấm lét bên ngoài, hắn e dè chưa dám vào trong. Hoàng hậu hiển nhiên chờ đợi câu trả lời. Hắn biết và hắn đem ánh mắt cầu cứu sang Diêu Linh.
- Thế nào?
Hoàng hậu vuốt ve bộ móng tay dài thanh mảnh. Trịnh Đạt mồ hôi ướt đẫm áo. Hắn quỳ rạp dưới sàn, người khá run rẩy.
- Thưa...nương nương...
Trịnh Đạt mong chờ Diêu Linh. Ấy thế, bà ta còn mải mê truy tìm điểm lạ trên trời. Hết cách, Trịnh Đạt bấm bụng kể hết toàn bộ sự việc.
- Thú vị thật! Bất kể lúc nào ngươi ra tay, đều bị đứa trẻ đó ngăn cản. Nói xem, là hữu duyên à?
Trịnh Đạt chỉ biết nín lặng. Hắn mãi không bao giờ quên thời khắc năm xưa, khi suýt mất mạng dưới tay con trai Chu Vân vương. Tâm niệm duy nhất là tránh xa Lang, càng xa càng tốt. Ấy thế, hoàng hậu nương nương luôn đẩy hắn lại gần bàn tay sát thủ.
- Kẻ phản bội không thể sống sót. Ngươi còn quên điều gì khác không?
Hoàng hậu thăm dò ý thuộc hạ, Trịnh Đạt cơ hồ đoán biết ẩn ý sâu xa. Hắn ngập ngừng nói:
- Thưa nương nương, nô tài tìm thấy chiếc hộp này trong tư phòng ả.
Hoàng hậu nhướng mày, bà ta ra hiệu mở nắp hộp. Ánh mắt vô cùng kinh ngạc, Yến Loan hoàng hậu đột ngột đứng dậy.
Cuộn giấy bọc bằng túi gấm vàng, đính đá quý lấp lánh. Nó gợi mở thứ bên trong không hề đơn giản. Diêu Linh bước vào, hoàng hậu cho Trịnh Đạt lui đi. Cả hai thận trọng quan sát.
Cuộn giấy từ từ lăn theo bàn tay hoàng hậu. Những ngọn núi, dòng sông, kí hiệu hay con dấu đều đủ để bà ta sửng sốt.
Bút tích tiên đế còn đó. Đây ắt hẳn là một trong hai cuộn giấy để lại khi người băng hà.
Mật đồ chăng?
Hoàng hậu chau mày. Có được nó là nắm thiên hạ trong tay sao? Lời truyền miệng bao lâu nay phải chăng sự thật. Nhưng...hiểu hết huyền cơ này thì làm thế nào?
- Nương nương?
Yến Loan hoàng hậu khẽ cười. Bà ta đi ra giữa sân. Một ngôi sao bỗng sa xuống, Diêu Linh mím môi trông ánh lửa dị thường phía xa chân trời. Tia sáng bùng cháy bên cái nhìn hoàng hậu Diên Phong. Đám mây lớn ùn ùn kéo tới, ôm trọn vầng trăng giữa đêm tối lạnh lùng.
...
Hạt sương e ấp đọng lại từng cánh hoa thơm ngát. Chúng đắm mình dưới nắng vàng dịu êm. Ngọc Mai buồn bã ngắm đàn bướm bay lượn quanh mình. Thành Vân Chu sừng sững, nó gợi cho nàng cảm giác ngậm ngùi, chua chát.
Cầm lá thư của mẹ và tín vật trong chiếc khăn thêu, mấy ai hiểu lòng dạ nàng lúc này. Bao năm cách xa mẹ, thời khắc tương phùng là vĩnh biệt bất trùng lai.
Gặp nhau mà chẳng nhận nhìn, nỗi khổ tâm đó sao lý giải được. Rõ ràng bà ấy biết từ trước nhưng cứ âm thầm, câm nín. Để khi phút cuối cuộc đời vẫn không nghe được tiếng mẹ từ nàng.
Giọt nước mắt khô cạn từ lâu, thế mà tình mẫu tử làm nàng ngấn lệ. Bà ấy luôn bảo vệ nàng đến hơi thở sau cùng.
- Mẹ ơi...
Ngọc Mai khẽ gọi, lòng nàng đau đớn khôn nguôi. Tiếng bước chân âm thầm trên cỏ, nàng biết và nàng chẳng buồn nhìn.
Một cách đầy khó hiểu. Nàng mãi thắc mắc cái chết của Lục nương. Tại sao mẹ bị truy sát? Tất cả có liên quan đến Lang à?
Dòng xúc cảm dâng trào suốt cả bức thư dài. Lục nương nhớ thương con mà không dám nhìn nhận. Bà ấy có một bí mật, đến cả con ruột cũng không nói được. Nàng đau lòng ôm chặt bức thư.
- Huynh biết tất cả đúng không?
Nàng ngoảnh mặt lại. Đôi mắt chứa đựng nỗi đau sâu thẳm. Lang không trả lời, anh ngước nhìn áng mây xa tít phía chân trời. Đâu đó trong trái tim nàng nổi gió, nàng từ từ đứng dậy.
- Huynh nói đi! Ta cần biết điều đó. Bà ấy là mẹ của ta.
Sự kiên quyết của nàng khiến Lang khó chối từ. Anh thở dài mệt mỏi.
- Xin lỗi, ta đã đến quá muộn...
Lời nói nhẹ nhàng như nhát dao cứa vào tim. Ngọc Mai tủi thân lắm, nàng khuỵu người xuống bãi cỏ.
Nước mắt lại rơi...
Chưa bao giờ trái tim bi thiết đến vậy.
Ta đã mất cha, giờ ngay cả mẹ cũng không còn...
Nàng đổ sụp như đứa trẻ, nét bối rối hiển hiện trên mặt Lang. Bàn tay vô tình sắp chạm lên vai nàng, Lang cứ e dè, do dự. Nàng khóc thật nhiều, thật khổ đau. Chẳng hiểu sao, lòng Lang xót xa trông thấy. Cuối cùng, vương tử Vân Chu đành ngồi xuống vỗ về cô gái bé nhỏ ấy.
Vòng tay quân tử tựa bóng tùng quân, nỗi đau cứ thế tan dần vào trong khoảng trống. Nhớ lại lúc bé, huynh ấy từng dỗ nàng như thế khi lạc mất thân phụ. Chưa bao giờ nàng quên xúc cảm bên Tử Phong ca.
Chỉ cần huynh ở đây, trái tim ta chợt thấy yên bình...