Tiếng đàn réo rắt, du dương từ những ngón tay thanh mảnh của các nhạc công, khi thì trầm bổng, lúc lại da diết. Dàn ca nữ múa hát suốt mấy canh giờ trong phủ binh bộ. Lưu Đình khoanh tay trước ngực. Hắn cố xem dáng vẻ Thịnh Nhạc Minh khi nghe tin hỷ sự nhà Khương thị.
Đôi mày nghiễm nhiên xuất hiện hai lằn ngang khó chịu. Lão hồ ly lơ đãng ánh mắt, có vẻ ông ta ngủ quên trong tiếng nhạc. Ấy thế, cái chất tàn nhẫn như ăn sâu vào tận gốc rễ. Nó ẩn mình dưới con ngươi đen nhánh một cách dị thường.
- Hắn trông thảnh thơi khi cưới vợ cho con trai nhỉ!
Thịnh Nhạc Minh cầm tách trà lên nhấm nháp. Ông ta nói chuyện qua làn hơi nước mỏng manh đó. Lưu Đình thừa sức hiểu, chỉ là hắn muốn đợi lão ta mở miệng thôi.
Dàn ca múa tạm dừng, họ lui ra sau hậu viện. Thịnh Nhạc Minh nhếch một bên mép, ra điều khó hiểu.
- Các hạ đoán xem con sói già đó thích Mộc Huyết tửu không?
Lưu Đình nhướng mày, hắn ngẫm nghĩ giây lát. Thịnh Nhạc Minh lại uống thêm tách trà khác, hắn thích thú nhìn Lưu Đình.
- Nó chẳng phải là độc tửu Âu Sa Nhĩ sao?
Thịnh Nhạc Minh nghe thấy thì cười khanh khách. Lão ta chỉ vào tách trà mà nói rằng:
- Nó vốn là một loại trà ngon thôi. Nhưng khi biến chất, lại cho ra Mộc Huyết tửu.
Lưu Đình ngộ chút gợi ý mơ hồ kia. Hắn đảo mắt rồi cứ ra vẻ chờ đợi lão hồ ly nói tiếp. Cái quạt chốc chốc khép lại, Thịnh Nhạc Minh thở dài một tiếng rõ to. Ông ta cứ thích ra dáng như kẻ thanh tao, nho nhã. Ngược lại, nó đủ khiến Lưu Đình chán chường đến tận cổ.
Mối quan hệ nửa kín nửa hở giữa ông ta và Diệp Nguyên Long thật không sao lý giải nổi. Lưu Đình cố khám phá cho kì được. Rốt cuộc, lão ta giấu gì trong hồ lô của mình đây?
...
Nắng hiền hòa chiếu qua ô cửa, Ngọc Mai vén bức rèm nhìn cây bạch mai ngoài sân. Từng bông hoa điểm trắng thân mảnh mai, khỏe khoắn. Mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa không gian. Chút gì đó gợi nhớ, gợi thương, nàng suy nghĩ miên man hồi lâu.
Bóng Lang thấp thoáng ngoài xa. Nàng thoạt nhìn đã không khỏi băn khoăn. Cả đêm, huynh ấy chẳng quay về tân phòng. Điều chắc chắn nàng biết rõ là, trái tim vương tử như mặt hồ tĩnh lặng. Huynh ấy thật sự muốn gì, chỉ bản thân mới hiểu thôi.
Đôi chân đó chậm rãi tiến vào thư phòng vương gia. Có lẽ Diệp Nguyên Long đang mong chờ câu nói nơi cửa miệng. Ấy thế, nét mặt Lang đã đủ để ông hiểu vài chuyện xảy ra quanh con trai mình.
Anh cúi đầu hành lễ, Diệp Nguyên Long gật đầu nhẹ. Dẫu sao, đại hôn cũng hoàn tất. Chí ít, ông thầm cảm ơn cô gái đã chịu thành thân với anh. Khoảng thời gian qua, cuộc sống Lang vô cùng tẻ nhạt. Ông hy vọng ánh ban mai kia vừa đủ sưởi ấm tâm hồn băng giá này.
Đẩy chiếc hộp chứa cuộn giấy ra giữa bàn, Diệp Nguyên Long tỏ vẻ khó đồng thuận cách làm của Lang. Việc mạo hiểm vào cung có thể là chuyện nhỏ nhưng đánh đổi mạng sống vì cuộn giấy thì không đáng.
Con nhện độc kia vừa dẫn dụ thành công bảo bối của ông. Uông Chính Nghiêm đại đế, ta có nên san bằng thành trì ngài xây dựng để xoa dịu con trai ta không?
Ánh mắt vừa giận vừa thương, Diệp Nguyên Long chạm nhẹ bờ vai ấy. Lang trông bàn tay cha mình, những vết chai sạn từ đao kiếm gây nên. Cũng quá lâu khi nghĩ về nó.
Kiếm!
Một thứ vũ khí mang tính bảo vệ nhưng đối với sát thủ, nó là công cụ giết người. Dòng máu Lang tộc chảy trong huyết quản. Gốc rễ, cội nguồn là những chiến binh chốn đại ngàn xa xăm. Sát thủ mang thân phận nhà vương giả. Chẳng ai ngần ngại thốt lên rằng, mảnh đất Vân Chu và thành trì Tây Phục đích thị giang sơn sát thủ quý tộc.
- Đây là lần cuối cùng. Con chỉ có một mạng sống thôi. Nhớ kĩ điều đó!
Lang cúi đầu im lặng, anh đón lấy cuộn giấy. Mọi thứ quá đỗi mệt mỏi. Dường như nên nghe lời cha sẽ thay đổi ít nhiều chăng?
Cảm giác ấy đeo bám Lang suốt đoạn đường quanh co trong vương phủ. Đoàn Hạo miên man ngắm nhìn gã sát thủ quý tộc kia, hắn khẽ cười một mình.
...
Hồ sen giữa trưa oi ả, cái nóng bức bỗng có cơn gió mát lành lui tới, xua tan không khí ngột ngạt. Đàn cá thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước, chúng vô tư vây quanh Ngọc Mai.
Nàng thả một ít thức ăn xuống. Thú vui duy nhất khi nàng đến đây, lũ cá phút chốc biến thành tri kỉ. Nàng ngắm chúng bơi lội mà lòng thoải mái hơn nhiều.
Xuất hiện trong vương phủ không lâu, chưa chi nàng lại trở thành thê tử của vương tử Vân Chu. Người hầu kẻ hạ vô số, tùy ý sai bảo. Nàng vẫn chẳng quen nổi điều đó. Nhớ ngôi làng Vân Giang và thị trấn Lưỡng Giang xưa cũ. Bao hoài vọng tiếp nối triền miên. Nàng chợt nhớ tới cha và người mẹ chưa kịp nhận nhìn. Nỗi đau âm ỉ, len lỏi tận sâu trái tim bé nhỏ. Sự cô đơn nhấn chìm khát vọng mây trời.
Con cá chép màu trắng bạc, nó lấp lánh thật kì lạ. Ngọc Mai chú ý nó mấy hôm rồi. Nó quá khác biệt! Hai mắt đau đáu nhìn nàng, nó bơi chầm chậm và há miệng khi nàng định để tay xuống nước.
- Đừng!
Giọng nói bất ngờ khiến nàng rụt tay lại. Đâu ai xa lạ, nàng quay mặt lại thì thấy phu quân nàng gương mặt vô cùng căng thẳng.
- Đừng chạm vào nó.
Lang nói giọng vừa đủ nghe, mặc dù sắc mặt rất nghiêm nghị. Nàng cảm nhận chút gì đó sự lo lắng bao trùm. Bản thân nàng còn chưa biết thứ dưới hồ kia nguy hiểm ra sao.
- Xin lỗi, ta...
Nàng ngơ ngác nhìn, Lang chậm rãi đến. Anh chỉ tay xuống hồ, bầy cá xôn xao hẳn lên. Chúng đang kích động, mặt nước nổi bọt trắng xóa.
- Chúng rất độc. Nàng đừng bao giờ lại gần.
Độc?
Ngọc Mai kinh hãi. Nàng đâu nghĩ thứ yên bình tại hồ sen là cái bẫy chết người. Lang nhanh chóng rải gói thuốc bột xuống, mặt nước yên tĩnh trở lại.
- Về phòng thôi!
Lang nói rồi nắm tay nàng kéo đi. Hai má Ngọc Mai đỏ ửng. Dù rõ ràng người nam nhân trước mặt là phu quân nhưng nàng cứ ngượng ngùng mãi. Đôi chân rảo bước theo bóng phu tùng, nàng thấy tim đập loạn xạ cả lên.
Mở nhẹ cánh cửa, nàng bẽn lẽn vào trong. Lang vẫn bước bên cạnh. Sự khác lạ, mơ hồ, nàng tự hỏi Tử Phong ca liệu rằng có định...
- Huynh...
Đôi mày giãn ra, Ngọc Mai kinh ngạc khi Lang cầm tay nàng và thoa lên đấy thứ thuốc gì đó. Nó khá thơm, mùi hương rất dễ chịu. Huynh ấy thật dịu dàng, tránh để nàng đau. Quả thật, lúc này ngoài gương mặt lạnh lùng kia, nàng thấy trái tim Lang ấm áp đến kì lạ.
Có thể Lang không quen biểu lộ cảm xúc. Hay đơn giản là cuộc sống khác biệt làm nụ cười tắt lịm theo thời gian?
- Loại dầu này khử trùng độc tố rất tốt. Nàng giữ lấy để phòng thân. Sau này, đừng đến ao sen đó nữa. Nó rất nguy hiểm.
Lời ân cần dặn dò làm nàng xúc động. Nàng luôn nghĩ rằng Lang chỉ dùng trách nhiệm để lấy nàng. Thâm tâm cứ rộ lên bao xúc cảm tiêu cực. Là nàng tự mơ hay trái tim kia dần thay đổi?
Không thể phủ nhận điều gì cả. Bản thân nàng chẳng dám đi quá xa. Lang vừa bước vào tâm trí nàng như cơn gió mát lành. Chưa khẳng định nhưng nàng ước mong mình chớ vì yêu ai đó mà lụy tình.
Đàn bướm trắng lượn lờ ngoài cửa, Ngọc Mai trông chúng vừa lướt qua ống tay áo Lang. Mới đây thôi, huynh ấy còn ngồi cạnh bên nàng. Chút xao xuyến, bồi hồi, rạo rực trái tim thiếu nữ.
Hương bạch mai thanh khiết, cơn gió vô tình thổi bay cánh hoa mỏng manh, vướng lên mái tóc quân tử. Lang chầm chậm bước, thảm cỏ dưới chân êm dịu vô cùng. Hàng dương liễu rũ nhánh bên mặt hồ lạnh lẽo. Lũ cá hững hờ đớp động phía ao sen.
- Bà ấy ổn không?
Lang nói mà không nhìn Đoàn Hạo. Dĩ nhiên, hắn nép sau thân cây khá lâu. Có lẽ sở thích ngắm hoa hoặc chờ đợi ai đó. Đoàn Hạo buông tiếng thở dài, hắn trông ao sen nở hoa rực rỡ.
- Mong manh như hoa thôi!
Lang thoáng chau mày, bóng cả hai in dưới đáy nước. Nỗi lòng nặng trĩu, Đoàn Hạo cố xoa dịu khối đá đè nặng vai anh.
- Phiền huynh vậy.
Lang trầm giọng, ánh mắt đau đáu nơi phương trời xa xôi. Áng mây trắng bồng bềnh dưới khung trời thiên thanh ảo diệu. Hai thanh kiếm lạnh lẽo khua vào nhau. Thỏi sắt vô tình, hiểu đâu lòng người đen bạc.
...
Bình minh ló dạng, giọt sương trong trẻo nằm vươn mình trên đám cỏ xanh. Hạo Nguyên cho ngựa dạo quanh thành. Trời chưa kịp sáng, Mạnh Hy lại đi đâu đó. Cậu khá chán nản khi nghĩ về những suy tư trong lòng Mạnh Hy. Không biết là quá ích kỷ chăng, nhưng cậu thật sự muốn Mạnh Hy quên đi Lang. Sẽ tốt hơn nếu tất cả đừng bám lấy sự che chở từ Phượng Hoàng Tây Phục.
- Hạo Nguyên!
Mạnh Hy gọi từ xa. Cậu giật mình nhìn lại. Có vẻ suy nghĩ khá nhiều khiến cậu trông như ông cụ non. Mạnh Hy cho ngựa phi chậm, Hạo Nguyên thúc bạch mã theo sát.
- Chưa có động tĩnh gì nơi biên giới. Xem ra, chúng ta phải cẩn trọng nhiều hơn.
Mạnh Hy ôn tồn nói. Vậy ra, sáng sớm Mạnh Hy đi dò thám khu vực. Chả trách cậu tìm mà không thấy. Hạo Nguyên khẽ cười, cậu ném bình rượu ngon đưa người huynh đệ.
- Cho huynh đấy!
Đáp lại cậu là ánh mắt hiền lành, thân thiện. Không thể phủ nhận, Mạnh Hy lúc trưởng thành hoàn toàn chững chạc. Giờ khó tìm được giây phút anh chàng ngây ngô, mơ mộng hôm nào. Kể từ ngày đó, ngày huynh ấy đâm Lang một nhát...
- Đệ buồn à? - Mạnh Hy uống một ngụm, mắt liếc sang.
- Không!
Cái vẻ u buồn, kì quái xuất hiện trên mặt Hạo Nguyên. Chẳng mấy chốc, Mạnh Hy cứ ngỡ một Khương Thập Lang thứ hai. Sao Hạo Nguyên có thể như vầy nhỉ? Mạnh Hy thở dài khi cả hai đang ngồi trên bãi cỏ.
- An Dĩ rất thích đến Yên Đô. Ở đây nhiều cảnh đẹp, nó luôn nghĩ sẽ vẽ được mọi thứ.
Hạo Nguyên nói giọng trầm buồn. Ba năm rồi, không sao quên được đêm mưa tầm tã đó. Mạnh Hy hít một hơi dài, câu chuyện quá khứ quay về. Nhiều lần chứng kiến cảnh tang tóc, thê lương song nỗi đau mất mát vẫn còn đó mãi.
- Đệ không biết ai đã ra tay với thằng bé.
Hạo Nguyên buông câu nói hững hờ. Mạnh Hy thật sự nhói đau trong lòng. Dù biết không phải người đó nhưng chính vì liên quan mà An Dĩ đành chết oan.
Tên xạ thủ bỏ mạng dưới thanh gươm sát thủ. Chính mắt Mạnh Hy trông thấy. Ấy vậy, nỗi oan khuất không thể giải bày được. Kẻ chủ mưu thật sự là ai? Sao để trẻ con làm vật hy sinh?
Hạo Nguyên bỏ mặc hai chữ huynh đệ, xem Lang như kẻ thù. Dù bây giờ thân phận thay đổi, Lang trở thành vương tử Vân Chu nhưng cái gai trong lòng khó nhổ bỏ được. Mạnh Hy rối bời tâm can, người thiếu niên tóc dài ấy cùng mình vào sinh ra tử, bao phen cận kề cái chết. Có phút giây nào rời xa nhau, chỉ là con đường cách biệt nên dẫn lối đôi ngã phân ly.
Trời xanh thăm thẳm, gió lộng chân mây. Những tưởng nỗi nhớ da diết về tình bằng hữu cách trở năm non, người đâu hay đại ngàn muôn dặm gửi bao khắc khoải chốn biên thành quan ải.
Cầm trường kiếm trong tay, Lang lặng lẽ như một chiếc bóng. Con người bé nhỏ dưới vầng thái dương vĩ đại. Ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên thành Vân Chu, bầu trời tự do mang âm hưởng rộn ràng, tha thiết.
Đóa bạch mai tỏa mình trong nắng. Lang thấy thê tử mang giỏ hoa quả ra ngoài thành. Nàng chầm chậm men theo con đường mòn dẫn lên ngọn đồi cao cao. Phía xa, ngôi mộ mới dựng nằm hướng ra biển.
Đặt giỏ hoa xuống, nàng xếp trái cây ra đĩa. Nhìn tấm bia khắc dòng chữ Liễu Như Ngọc chi mộ, đôi mắt nàng lại cay cay.
Cơn gió thổi bay làn tóc dài, vương tử Vân Chu lặng lẽ nhìn cô gái làng Vân Giang ủ rũ bên phần mộ. Cái cảm giác âm ỉ nhói lên, Lang không sao hiểu nổi. Đôi mắt buồn từ con ngươi đen nhánh, nàng khiến trái tim anh se thắt lại.