VƯƠNG TỬ KHUYNH THÀNH

Cơn mưa tạnh hẳn, ánh mặt trời lấp ló phía xa góc chân mây. Thái tử Uông Điệp giật mình tỉnh giấc. Ngài ấy trải qua một giấc mơ khá dài. Nỗi niềm nặng trĩu châu thân, nhìn nụ hoa chưa kịp hé nở đã bị người hái đi, thái tử xót xa làm sao.

Vệt nắng ban mai ngọt ngào như người con gái đó. Từng lời nói, cử chỉ xáo động trái tim.

Chỉ là kẻ chiến bại trên tình trường, tại sao ta không cam tâm thế này?

- Điện hạ!

Uông Điệp ngước mắt nhìn An Ngọc. Hắn chậm rãi vào báo tin.

- Chuyện đại lễ cứ tiến hành theo truyền thống. Ngươi nhanh chóng cho cẩm vệ quân chuẩn bị hỗ trợ hoàng thành.

- Thưa vâng!

Có vẻ Uông Điệp đang cố gắng hoàn thành trọng trách. Cương vị trữ quân làm ngài khá áp lực. Nguồn cơn phiền muộn bắt nguồn từ lúc trở thành thái tử. Bao nhiêu năm sống dưới sự áp đặt của hoàng hậu, ngài đã mất đi rất nhiều thứ.

Người bạn ấu thơ Khương Tử Phong. Nỗi đau len lỏi khi hay tin hắn là một sát thủ và người con gái ngài yêu mến lại trở thành vương tử tần.

Bao mặc cảm xuất hiện. Quyền lực thái tử có thế thôi sao? Trong khi vương tử đất Vân Chu nắm đại tinh binh uy chấn thiên hạ.

Rốt cuộc, giang sơn này do ai quản? Sao ngươi cứ như mồi lửa sẵn sàng hủy diệt đất Diên Phong?

Mang tâm tư sang ngự thư phòng, Uông Điệp không thoát khỏi ánh nhìn hoàng đế. Uông Chính Nghiêm vuốt bộ râu dài điểm bạc, bệ hạ từ tốn viết một chữ "phong" lên giấy.

Uông Điệp chưa hiểu, thái tử đăm chiêu nghĩ ngợi. Uông Chính Nghiêm đành thở dài, đôi mắt dõi xa xăm.

Gió có thể làm ta dễ chịu trong đất trời tự do. Nhưng khi cuồng phong trỗi dậy thì bão tố sẽ cuốn trôi tất cả. Nhân sinh như mộng, tỉnh rồi ngộ ra bao điều vây hãm.

Chế ngự nhân tâm thay vì đàn áp cả một bộ tộc. Cái giá phải trả quá lớn. Nó hiện thân cho giấc mộng ngàn chinh phục viễn vong.

- Chúng ta có thể hòa hợp lục quốc sao? - Thái tử bỗng khẽ khàng.

- Con cứ đặt mình vào vị trí bách tính. Ai cũng mong an cư lạc nghiệp. Chiến tranh là thứ đem lại đau thương. Những kẻ từng chinh chiến như ta hiểu rõ điều đó. Cái chết đem lại vinh quang cho dũng tướng nhưng đằng sau đó là nỗi đau của phụ mẫu, thê nhi.

Đại lễ Nghinh Hương cận kề, hiểm họa Âu Sa Nhĩ không biết lúc nào dẹp tan được. Những gì có thể, đều đã làm. Hy vọng duy nhất Uông Chính Nghiêm mong mỏi đang chấp cánh trên cõi thiên hạ Diên Phong.

...

Cơn gió thổi mạnh bãi cỏ rộng, lá khô từng đám xoáy tròn nom thật kì lạ. Trời về chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ góc chân mây. Bóng Lang in dài dưới đất, hai thanh kiếm rạo rực thứ tà khí ma quái, dị thường.

Thành Vân Chu phía xa đầm nước, nó vừa đủ tầm để quan sát tình hình. Bầy sói quanh quẩn cạnh Lang. Con màu xám, yếm bạc đã trở về. Anh suy ngẫm hồi lâu, câu chuyện nó mang đến làm lòng anh vô cùng bất an.

Tiếng lá khô bị giẫm đạp, anh quay đầu lại. Đâu ai xa lạ, gã tu sĩ quái dị mang thanh trường thương trên vai. Hắn lơ đễnh đôi mắt một cách bí ẩn. Có vẻ tà kiếm mê hoặc ánh nhìn từ hắn. Một chút khát khao chạm thử thanh gươm sát thủ. Cái vẻ háo hức, chực chờ bùng lên con ngươi sâu thẳm. Hắn ta khiến Huyết Vũ rung lên trong lớp vỏ thép.

- Khương Thập Lang. Ngươi luôn khiến ta tò mò về cách chế ngự Huyết Vũ. Lẽ nào, ngươi không muốn giành lấy thiên hạ về tay à?

Dáng vẻ gã vừa mỉa mai, lại đầy ẩn ý. Lang vốn chẳng bận tâm, thế nhưng thứ linh cảm đang dần hiện hữu trong đầu. Nó như cái giác quan thứ sáu mà bản thân có được.

Cuộc chơi vừa mới bắt đầu, hắn ta hiểu vấn đề hơn ai hết. Lang ra hiệu cho đàn sói tản ra xa. Gã tu sĩ chợt cười vang. Hắn tháo bọc vải, để lộ trường thương sáng loáng. Lẽ ra, họ nên tỉ thí với nhau từ trước. Mỗi khi gặp, chỉ toàn dùng khẩu khí so tài.

- Ta muốn biết một điều! - Lang lui chân trái về sau.

- Câu trả lời đang đợi ngươi đấy thôi! - Gã tu sĩ nhếch mép lên, hắn lại cười thỏa mãn.

Chát!!!

Tiếng kim loại va nhau kinh khiếp. Gã tu sĩ đã thấy bóng ma sát thủ ẩn hiện bên trong đáy mắt Lang. Sự lạnh lùng qua từng đường kiếm, dáng vẻ Lang bỗng trở nên nhẫn tâm lạ lùng.

- Hay thật! - Hắn cười thích thú. Chưa chi Lang lại mạnh dạn tung tuyệt chiêu cho kẻ khác xem à? Vương tử Vân Chu quả nhiên có khác. Tên tu sĩ bỗng thấy hưng phấn thật sự.

Soạt!!!

Lưỡi kiếm thoắt cái liếm ngang ống tay áo gã. Mảnh vải rách bay lất phất theo gió. Lang ra tay nhanh gọn nhất có thể.

- Ngươi vẫn muốn trêu đùa thôi sao? - Hắn cố khiêu khích Lang. Ống tay áo kia chẳng là gì cả, dù sao mục đích của hắn cũng đã quá rõ ràng.

Khoảnh khắc hắn đang suy nghĩ vấn đề, Thiết Trảo hiển nhiên yên vị trên chiếc cổ ngạo mạn kia. Một đường rạch rơm rớm máu.

Lang chỉ tốn chừng một phân nén nhang là đủ cho gã thất bại. Tên tu sĩ chau mày, hắn nhìn Lang thật lâu. Trông kĩ thần thái lạnh lùng của vương tử đất Vân Chu. Kể từ lúc này, hắn bắt đầu nghe được nhịp đập tà kiếm.

- Ngươi không cần thiên hạ sao?

Câu nói nơi cửa miệng cùng bàn tay dung tục, hắn nắm chặt Thiết Trảo khiến nó sáng bừng lên kì lạ. Cảm giác đầu ngón tay tê dại, Lang thừa hiểu gã lại dùng tà thuật khống chế song kiếm. Nhanh như cắt, anh rút Huyết Vũ và cắt gọn phần tay áo còn lại.

Rầm!!!

Thân cây gần đó chợt đổ xuống, uy lực phát ra bởi kiếm khí cực mạnh. Nó khiến tên tu sĩ bị đẩy lùi ra sau. Mày hắn chau lại, trông hắn đang tức giận nhưng ở mức kiềm chế được.

Những kẻ nam nhân thích khua chân múa tay hơn là dẻo miệng. Lang cứ áp sát hắn, ra đòn không khoan nhượng. Dù gì, tay tu sĩ cũng đợi chờ vẻ bực bội mà vương tử đang có sẵn.

Lý do choảng nhau hẳn là cái cớ từ trên trời rơi xuống. Cây trường thương cơ bản khó đánh theo kiểu cận chiến. Lợi thế nghiêng về bên Lang, gã tất hiểu rõ vấn đề.

Hai thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Lang trông nguy hiểm hơn thường ngày. Gã ta chưa chắc mình đủ tỉnh táo để đón nhận song long kiếm. Hắn nắm chặt trường thương, mắt không rời đôi tay sát thủ.

Huyết Vũ, một khi rút ra nhất định phải vấy máu. Nếu không, nó chắc chắn không chịu nằm yên trong vỏ. Rõ ràng, Khương Thập Lang định ra tay thật...

Tên tu sĩ vô cùng thận trọng, hắn lùi chân trái về sau. Quả nhiên, đùa giỡn với sát thủ Tây Phục chưa bao giờ có kết cục tốt. Đằng nào cũng phải nghĩ ra cách.

Soạt!!!

Tiếng động phát ra phía bụi rậm sau lưng Lang. Có thể lũ sói quanh quẩn, tuy nhiên sắc mặt tên thầy tu bỗng khác lạ. Hắn nhướng mày và hướng về phía đó.

- Có kẻ cho ngươi câu trả lời rồi!

Lang chau mày, thứ gió lạnh xé toạc khoảng không. Nó để mũi tên bay xuyên lớp tà khí Huyết Vũ.

Bặc!!!

Đón lấy cây tên nóng như mồi lửa, Lang nheo mắt nhìn kẻ đã ba lần chạm trán mình. Tay cung thủ bậc nhất Âu Sa Nhĩ. Hắn không khác chi bóng ma đòi mạng, thích lảng vảng quanh đây.

Trông bàn tay rớm máu, Lang thừa biết uy lực xạ thủ đến mức độ nào. Dụng tâm của hắn là gì đây? Cái kiểu mèo vờn chuột đâu phải thứ đấng nam nhi nên làm.

- Các hạ cần điều gì chăng?

Lang hỏi bâng quơ, tay thầy tu nhanh chóng tiến về phía mỏm đá to. Hắn chuẩn bị xem tuồng hay mà ngay từ đầu dự liệu sẵn.

- Ta muốn tìm Khương Thập Lang!

Gã cung thủ nói mà nét mặt không thay đổi, cứ khô khan tựa cỗ máy. Lang thu Thiết Trảo vào. Dù sao, cái bọn chúng mong đợi chẳng qua là đây thôi.

- Các hạ biết nhưng vẫn hỏi sao?

Lang ôn tồn đáp. Khoảng cách cả hai vừa tầm mười bước chân. Tay cung thủ đeo bộ tên dài phía vai trái. Hắn đâu thích khuyến mãi vài mũi tên vô nghĩa. Chỉ là Lang bắt được cây tên, ngoài suy nghĩ hắn tiên liệu trước.

- Ngài là vương tử đất Vân Chu?

Giọng nói đều đều đến mức nhàm chán, Lang hiểu ngay thứ hắn chờ đợi nãy giờ.

Nói ngươi là quân tử cũng được, nhưng một kẻ ngốc cũng không sai!

Lang chợt cười nhạt, anh lắc đầu trước kẻ xem mình như con mồi này. Vóc dáng hắn cao lớn, da dẻ ngăm đen. Kẻ sống vùng đại mạc rộng lớn, hắn trông khỏe mạnh lực lưỡng, hơn hẳn Lang nhiều.

- Phải, ta cũng là một sát thủ!

Nghe tới đây, gã cung thủ rút ngay cây tên dài ra. Hắn hỏi thêm lần nữa:

- Ngài đích thị Khương Thập Lang?

Xem bộ tên cung thủ chỉ chờ mỗi câu này. Hắn giả ngốc hay đùa cợt vương tử. Lang dẫu sao cũng đã rút Huyết Vũ ra. Chuyện này không giải quyết, khó yên vương phủ.

Lang gật đầu, hắn đổi thái độ ngay lập tức. Không tưởng tượng nổi mũi tên quỷ khóc thần sầu bay thẳng vào chính diện. Lang bắt trọn nó trong tay. Lần này, mũi tên cách cổ anh chỉ cỡ vài phân. Thực lực đối phương chưa thể xem thường được.

- Chúng ta có thù hằn gì sao?

Lang nói và bất thình lình lao nhanh như ánh chớp. Huyết Vũ giáng xuống người gã cung thủ một cách đầy dũng mãnh.

Kịt!!!

Mắt anh nheo lại, hắn đã dùng tay không đón kiếm. Dù sức nóng lấn át da thịt con người song hắn không hề nao núng. Việc biểu lộ cảm xúc hoàn toàn vô nghĩa, kẻ bí ẩn kia đột ngột chọc thẳng cây tên lên ngực trái Lang. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến hoa cả mắt.

Lang còn chưa nhận thấy đau đớn gì cả. Máu rỉ rả từng giọt, nó văng vào Huyết Vũ. Cái gì đó bỗng sôi bùng lên, hất tung cả hai sang bên. Gã tu sĩ bật dậy, hắn kinh ngạc vô cùng. Huyết Vũ cùng cái bí mật nào đó bao trùm Khương Thập Lang. Hắn hiếu kì quyết nắm cho bằng được.

Tay cung thủ vẫn đứng dậy, bình thản đến mức khác lạ. Huyết Vũ để lại vết thương dài trên cánh tay hắn. Một cây tên khác chuẩn bị, lần này Lang đã nhìn thấu mục tiêu hắn nhắm chuẩn.

Bẻ gãy thân tên, Lang chau mày đôi chút. Có vẻ hắn không hề biết đau đớn là gì, cứ dồn sức muốn lấy mạng anh. Cánh cung giương cao, ánh lửa lóe lên trong đáy mắt cung thủ. Tất cả im thin thít theo từng động tác...

...

Gió lộng thổi vào phòng, giá treo bút ngã xuống, dây mực ra xung quanh. Đoàn Hạo rời mắt khỏi quyển y thư. Hắn đứng dậy định đóng cửa sổ thì thoạt trông con sói xám yếm bạc bất ngờ chạy đến ngay bậc cửa.

Nó lúc nào cũng đáng sợ hơn những gì hắn nghĩ. Dù sao, nó chẳng thèm tấn công hắn vì chủ nhân mình. Ít ra, hắn an tâm được theo lý thuyết đó.

Nó nhìn Đoàn Hạo, hành động hơi kì quặc. Không thể hiểu nổi thứ ngôn ngữ kia. Có vẻ nó muốn hắn đi theo. Đoàn Hạo ngẫm nghĩ giây lát, hắn bỏ y thư xuống rồi nối bước con thú hoang dã.

Thật gấp rút và hiếu kì, Ngọc Mai thoạt trông bóng Đoàn Hạo lướt qua ô cửa sổ. Nàng bỗng nhăn mặt, cây kim thêu đã đâm vào tay, máu nhỏ xuống chiếc áo nàng định may cho Lang. Điều gì đó hoang mang trong lòng. Trái tim nàng đánh trống ngực liên hồi.

Tử Phong ca...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi