VƯỢT ẢI MẸ CHỒNG

Sau khi biết sự thật, Bạch Thu Nhiên cũng dần lấy lại bình tĩnh. Hiện tại cô đã chắc chắn xác thực bảo đảm mình cầm trúng kịch bản hào môn thế gia siêu sủng, và cũng hoàn toàn không có chút áp lực nào khi mình sắp được gả vào hào môn. Đằng nào bố chồng hào môn chỉ còn chưa viết rõ lên mặt là cực kỳ hài lòng về cô nữa mà thôi, khí thế không giận mà uy lúc mới xuống lầu đã biến mất, hiện giờ ông đang hiền lành thân thiện tán gẫu với họ cứ như bậc phụ huynh bình thường.

Chủ tịch Diệp và con trai tổng tài tựa như đã lâu rồi không gặp nhau, hai bố con đều bận trăm công nghìn việc, bây giờ gặp nhau toàn nói về thời sự và công việc nên người mới bước vào xã hội như Bạch Thu Nhiên không tài nào gia nhập đề tài được, bèn làm bạn gái bình hoa đúng tiêu chuẩn. Nhưng cô không hề cảm thấy bị cho ra rìa vì thỉnh thoảng bố chồng hào môn tương lai và bạn trai tổng tài sẽ chuyển đề tài tới cô, trò chuyện một hồi thì cuộc đối thoại cao siêu giữa hai lão đại bất ngờ rẽ sang việc nhà.

Chủ tịch Diệp bảo bạn trai tổng tài phải đối xử tốt với cô, còn vô cùng thân thiết nói với Bạch Thu Nhiên: “Sau này là người một nhà, nếu cháu bị Chi Châu bắt nạt, đừng sợ gì cả, cứ nói cho bác biết, bác sẽ xử nó thay cháu.”

Bạch Thu Nhiên không tiếp lời, nếu cô gật đầu thì sẽ có phần không tin tưởng bạn trai tổng tài, còn nếu từ chối thì lại không nể mặt bố chồng tương lai cho lắm, cô chẳng thể đắc tội với hai lão đại nên bèn đỏ mặt, hoàn hảo nhập vai cô dâu bé nhỏ thẹn thùng.

Kỹ xảo đỏ mặt của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết quá cao siêu, diễn xuất xuất thần đến mức lừa được cả chủ tịch Diệp từng trải. Nhìn thấy phản ứng của cô, chủ tịch Diệp hài lòng mỉm cười.

Nhà họ Diệp phát triển đến quy mô như hiện nay thì không cần phải hy sinh bản thân vì lợi ích của gia tộc, tập đoàn Giang Hoa đang ở thời kỳ cực thịnh, và chủ tịch Diệp vẫn còn khỏe mạnh, ông chỉ mới hơn năm mươi, có thể nói là còn trẻ so với những người đứng đầu các tập đoàn lớn khác.

Sản nghiệp gia đình đã có chủ tịch Diệp lo nên Diệp Chi Châu có thể an tâm đi Mỹ du học, cũng có thể che giấu thân phận mà lập nghiệp dựa vào sức mình. Với tư cách là một người cha, chủ tịch Diệp chỉ mong con trai có thể làm những chuyện nó thích, ở với người nó yêu, miễn nó hạnh phúc là được.

Vì vậy, khi biết Diệp Chi Châu yêu cô gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, gia cảnh bình thường, thậm chí có thể nói là thê thảm, chủ tịch Diệp cũng có phần lo lắng nhưng không phản đối, ông tin vào mắt nhìn người của con trai nên cũng muốn xem xem cô gái mà con trai thích là người như thế nào.

Khi phát hiện cô gái này chính là nhân viên “Tiểu Thu” đơn thuần và chân thành, tâm trạng của chủ tịch Diệp không bình tĩnh như vẻ bề ngoài ông thể hiện. Ông đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chuyện này trùng hợp đến mức đáng ngờ, ai biết đó chỉ là số phận đưa đẩy hay là trăm phương ngàn kế?

Do đó, trong lúc nói chuyện với Diệp Chi Châu, chủ tịch Diệp luôn quan sát phản ứng của Bạch Thu Nhiên. Là người từng trải, ông cho rằng những thứ khác đều có thể ngụy trang, chỉ duy nhất ánh mắt là không biết nói dối. Từ lúc gặp ông, ánh mắt của cô bé này có mừng rỡ, có kích động, có mù mờ, nhưng không có sự tham lam và nhiệt tình đã quá quen thuộc với họ.

Cô và Diệp Chi Châu ở bên nhau là vì tình yêu chứ không phải những thứ khác. So với những phẩm chất tốt đẹp mà cô họ đã nói về cô bé, điều khiến chủ tịch Diệp vui mừng hơn cả là hai đứa nhỏ thật lòng yêu nhau.

Phàm là cha mẹ thật lòng nghĩ cho con cái, ai cũng hy vọng con mình tìm được người yêu nó thật lòng thật dạ.

Vì vậy, tình cảm thuần túy là quan trọng nhất, những phẩm chất tốt đẹp khác chỉ là dệt hoa trên gấm, chủ tịch Diệp càng nhìn ánh mắt trong sáng của Bạch Thu Nhiên thì càng thấy vui mừng và hài lòng.

Bạch Thu Nhiên không biết suy nghĩ của bố chồng tương lai, tâm trạng của cô đã bình tĩnh trở lại, mặc kệ bố chồng tương lai khách sáo hay thật lòng, một khi ông đã nói họ là người một nhà, ông sẽ làm chỗ dựa chỗ cô nếu bạn trai tổng tài bắt nạt cô thì chứng tỏ ông đã chấp nhận cô.

Dù chưa gặp mẹ chồng tương lai nhưng cô không cần lo cảnh bị mẹ chồng tương lai ném cho tờ chi phiếu và yêu cầu rời khỏi bạn trai tổng tài nữa. Bố chồng hào môn đã bày tỏ thái độ, dẫu mẹ chồng hào môn không cho con trai mặt mũi thì cũng phải nể mặt chồng mình. Có khi mẹ chồng hào môn cũng thích đóa hoa bé nhỏ thuần khiết đáng yêu người gặp người thích giống như bố chồng hào môn ấy chứ.

Bạch Thu Nhiên càng tưởng tượng càng bay cao, nghiễm nhiên đã xem mình là nữ chính tiểu thuyết hào môn siêu sủng.

Nhìn gương mặt ôn hòa của chủ tịch Diệp, cô không còn căng thẳng hay thấp thỏm nữa mà bình thản đến mức khi chủ tịch Diệp hỏi hai người họ có tính toán gì, cô cũng có thể bình tĩnh nhìn bạn trai tổng tài, chờ anh trả lời. Nói thật thì cô cũng không biết bạn trai tổng tài có dự định gì, đã cầu hôn rồi, tiếp theo là đính hôn trước hay cưới luôn, bao giờ cưới,… cô không biết gì cả.

Ánh mắt của Bạch Thu Nhiên hiện rõ sự tò mò, hệt như mình là quần chúng hóng hớt chứ chuyện không liên quan tới mình.

Hiểu được ánh mắt cô, Diệp Chi Châu khẽ nhướn môi, nhưng nghĩ đây là lần đầu tiên cô gặp bố mình nên chắc chắn muốn để lại ấn tượng tốt, anh bèn cố kiềm lại, nói với bố: “Nhà cô ấy không còn ai cả, hôn lễ cứ tổ chức ở đây, còn thời gian cụ thể thì chờ mẹ về rồi quyết định sau được không ạ?”

Chủ tịch Diệp nói: “Con vừa ở Mỹ về nhỉ? Thế có đi thăm mẹ không?”

“Không ạ.” Diệp Chi Châu giải thích, “Công việc lu bu quá, với cả mẹ bảo con không cần qua.”

“Sức khỏe mẹ con sao rồi?”

Bạch Thu Nhiên vểnh tai nghe lén, nghe tới đây thì nghi hoặc, bố chồng hào môn không biết tình hình sức khỏe của vợ mình mà phải hỏi con trai?

Chắc là do họ thuận miệng nhắc tới thôi, cô tưởng tượng quá xa rồi. Nhìn không khí giữa bố chồng hào môn và bạn trai tổng tài thì hẳn là gia đình anh rất êm ấm, không máu chó như trong mấy phim hào môn thế gia đâu.

Diệp Chi Châu trả lời với bố cũng giống như khi nói với Bạch Thu Nhiên: “Bác sĩ nói là vì thiếu ngủ nên mới ảnh hưởng tới tinh thần.”

Chủ tịch Diệp nhíu mày, nhưng ngay lập tức cười nói: “Vậy chắc không phải bệnh gì nghiêm trọng, mẹ con ở đó hơi lâu rồi nhỉ.”

“Dạ.” Diệp Chi Châu cũng cười: “Có lẽ mẹ ở Hawaii thì tâm trạng tốt hơn, sức khỏe cũng tốt lên theo.”

Chủ tịch Diệp gật đầu, sau đó nhìn Bạch Thu Nhiên đang chăm chú hóng hớt ở bên cạnh, nói: “Kết hôn cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, mẹ con không thích làm mấy chuyện này nên cứ để cho lão Lâm chuẩn bị, có vợ chồng họ lo liệu, hai con cũng đỡ nhọc hơn.”

Bạch Thu Nhiên rất bất ngờ, trợn to mắt, ơ, vậy là sắp tổ chức hôn lễ à, không cần gặp mẹ chồng tương lai rồi mới quyết định sao?

Diệp Chi Châu vẫn rất đáng tin cậy, không quên mẹ mình, anh đồng ý với sắp xếp của bố, sau đó uyển chuyển cười nói: “Hồi bữa lúc gọi điện cho mẹ, con đã đề cập chuyện này với mẹ rồi nhưng chưa nói rõ lắm, đành nhờ bố nói với mẹ giúp con một tiếng vậy.”

Chủ tịch Diệp lập tức gật đầu: “Ừ.”

Thấy hai bố con khoái trá quyết định tựa như đã bàn bạc từ trước, Bạch Thu Nhiên cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực, ai lại ngại cuộc sống ổn định quá sớm chứ? Bây giờ cô chỉ ước cưới càng nhanh càng tốt, gạo nấu thành cơm lẹ lẹ, chẳng những có thể tránh đêm dài lắm mộng mà còn có thể sớm hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của thiếu phu nhân hào môn, quá đã!

Nói tới đây, thấy quy trình ra mắt phụ huynh coi như ổn thỏa, thím Lâm đi tới hỏi: “Chủ tịch, cậu chủ, cô Bạch, đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi rồi, giờ dọn lên chưa ạ?”

Chủ tịch Diệp gật đầu, Bạch Thu Nhiên ngoan ngoãn theo họ dời trận địa tới phòng ăn sang trọng như phòng ăn riêng của nhà hàng năm sao.

Bữa tối rất thịnh soạn, thậm chí có thể nói là long trọng, bàn ăn rực rỡ muôn màu, sắc – hương – vị đều có đủ, bàn ăn rất lớn nhưng không hề trống trải, ở giữa còn có nồi xúp bốc hơi nóng nghi ngút thơm lừng giúp phòng ăn bớt cao quý và có phần ấm áp của gia đình.

Bữa cơm này hài hòa hơn tưởng tượng của Bạch Thu Nhiên rất nhiều, nhà họ Diệp không có nguyên tắc “ăn không nói, ngủ không nói”, tuy chủ tịch Diệp nói không nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng hỏi cô vài câu, nhắc cô ăn nhiều rồi còn bảo bạn trai tổng tài chăm sóc cô.

Vì vậy, Diệp Chi Châu “phụng chỉ chăn heo”, anh biết rõ khẩu vị của Bạch Thu Nhiên, liên tục gắp thức ăn cho cô mà không cần không chờ tới khi chén của cô hết thức ăn. Do đó, vốn định để lại ấn tượng thục nữ trước mặt bố chồng tương lai nhưng rốt cuộc Bạch Thu Nhiên cũng đã bất cẩn ăn khá nhiều.

Tất nhiên làm đóa hoa bé nhỏ ân cần, cô cũng không quên gắp thức ăn cho bạn trai tổng tài, gắp qua gắp lại một hồi, Bạch Thu Nhiên cũng không ngượng tay nữa, cô và bạn trai tổng tài vui vẻ gắp cho nhau ăn quên trời quên đất.

Dó đó, thời gian còn lại của bữa ăn, chủ tịch Diệp hầu như là ăn cơm chó.

Chủ tịch Diệp ăn bữa cơm này cũng rất thoải mái, lúc Bạch Thu Nhiên và bạn trai tổng tài sắp về, chủ tịch Diệp bảo thím Lâm đưa quà ra mắt cho Bạch Thu Nhiên, là một cái túi sang trọng không có logo, coi bộ nhà giàu thích chơi trò thần bí này.

Bạch Thu Nhiên vừa vui mừng vừa tò mò, dưới ánh mắt đồng ý của bạn trai tổng tài, cô ngoan ngoãn nhận lấy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chủ tịch Diệp, sau này nếu rảnh, cháu và A Châu sẽ lại tới thăm chủ tịch.”

Bố chồng hào môn đã đồng ý cho họ cưới nhau, Bạch Thu Nhiên không ngại bắt đầu lấy lòng bố chồng tương lai.

Chủ tịch Diệp tỏ vẻ hài lòng trước sự biết điều và lanh lợi của cô, cười nói: “Vậy cuối tuần bác ở nhà chờ hai đứa.”

Bạch Thu Nhiên chỉ nói cho có vậy thôi, không ngờ bố chồng hào môn lại dễ lấy lòng đến thế, nhưng cuối tuần có thể tới chơi hay không không phải do cô quyết định, cô chỉ là nhân viên quèn cuối tuần rảnh rang, còn bạn trai tổng tài trăm công nghìn việc, không có anh, e rằng công ty không sống nổi.

Cô chần chừ quay sang nhìn bạn trai tổng tài, nhận được ánh mắt đồng ý của anh, cô cười tươi rói: “Dạ, tuần sau chúng cháu lại tới thăm chủ tịch.”

Tranh thủ lấy được hảo cảm của bố chồng hào môn xong, Bạch Thu Nhiên khoác tay bạn trai tổng tài, xách theo món quà ra mắt của bố chồng hào môn, thắng lợi trở về, đằng sau là tiếng chào tạm biệt của vợ chồng quản gia Lâm và đám người làm.

Nhìn nhóm người đứng ở vườn hoa đưa mắt tiễn họ qua kính chiếu hậu, Bạch Thu Nhiên lại cảm thán, quá khoa trương rồi!

Cơ mà cô thích ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi