Bị sự đáng thương của ông ta làm cho mềm lòng, thím Hà bất đắc dĩ nói.
- Tôi thật sự không biết nơi ở của mợ chủ.Nhưng mà ông thử đến Hoa Hạ tìm xem sao.Tại vì lần này mợ chủ về thành phố A là đến Hoa Hạ xử lý công việc với cô chủ nhà tôi..
Hoa Hạ?
Trời ạ! Là một trong chi nhánh của tập đoàn Cảnh Thị..
Trần Phỉ không nghĩ lần này con gái ông bay cao như vậy.Chỉ trong chớp mắt trở thành người của giới thượng lưu, những người bên cạnh toàn nhân vật quyền lực.
Ông ta vội gật đầu..
- Cám ơn thím..cám ơn thím rất nhiều..Tôi xin phép..
Ông ta phải quay về ngay, dù sao ở thành phố A cũng là địa bàn của ông ta.Nếu Tử Kiều dám phản kháng,ông có thể mượn tay Tôn Lập để xử lý.Nói chung đây là chiếc phao cứu sinh của ông ta.
Ông quyết không thể để vuột mất.
Thím Hà vẫn còn nhìn theo Trầm Phỉ đi xa,bà ta lẫm bẫm..
- Thật tội nghiệp,mong là cha con hai người sớm gặp lại nhau..
Trầm Ngọc tìm Thím Hà ở trong nhà rất lâu mà không ai thấy, lúc Trầm Ngọc đi ra nhìn thấy bà ta đang lẫm bẫm.
Trầm Ngọc hỏi.
- Thím làm gì ngoài đây, tôi gọi thím từ lúc giờ.
- Bà chủ..
Thím Hà vội kéo cửa cổng, bà liền giải thích..
- Lúc vừa rồi có ba của mợ chủ đến tìm mợ ấy..
- Ba của Tiểu Kiều sao?
Trầm Ngọc lập lại, sợ mình nghe lầm.
Thím Hà gật đầu.
- Đúng vậy nhìn ông ta rất đáng thương, nói chỉ muốn gặp mợ chủ xem tình hình sức khỏe của mợ ấy thế nào..
- Ông ta đâu rồi?
Bỗng nhiên sắc mặt của Trầm Ngọc không được tốt khiến thím Hà nghĩ là do bà ta sơ ý không mời ông ta vào nhà cho nên Trầm Ngọc mới không vui.
- Ông ấy quay về thành phố A rồi.Tại tôi có nói mợ chủ hiện đang thành phố A không có ở đây?
- Cái gì? Thím có nói con bé đang ở đâu không?
Đến lúc này Thím Hà phát hiện thái độ của Trầm Ngọc lạ lẫm..
Khiến bà ta cũng quýnh quáng cả lên, lấp bấp..
- Tôi..tôi chỉ bảo ông ta đến Hoa Hạ xem có gặp mợ chủ hay không? Tôi....!
- Ai cho thím nhiều chuyện như vậy...Trời ơi sao thím không hỏi qua ý tôi..
Lần đầu Thím Hà thấy Trầm Ngọc nổi giận như vậy, bà ta xanh mặt..
- Bà chủ..tôi..tôi thấy ông ta đáng thương quá cho nên tôi....!
- Thím có biết mình gây ra chuyện rồi không..
Trầm Ngọc tức giận nhưng không nỡ trách mắng..
- Thật là, thím làm tôi tức chết mà..
Nói rồi bà vội quay vào nhà tìm điện thoại gọi ngay cho Tô Hàn..
Thím Hà cũng quýnh quáng đuổi theo sau..
Điện thoại reo mãi mà Tô Hàn không bắt máy,, khiến lòng dạ Trầm Ngọc nóng như lửa đốt..Bà gọi qua cho Tô Nhược cũng không gọi được trong lòng càng lo lắng hơn bao giờ hết.
Lần đó ở bệnh viện,bà đã nghe Tử Kiều nói đến người ba này, một người ba vô trách nhiệm, là người không ngại ra tay đánh đập con gái mình.Đến khi con bé bị mất đi ánh sáng, ông ta còn nhẫn tâm muốn đem con gái mình bán đi cho rãnh nợ.Chắc chắn xem qua báo đài biết được Tử Kiều kết hôn với Tô Hàn cho nên ông ta mới chạy đến đây để kiếm Tử Kiều mà giở trò kiếm tiền.
Tức chết mà, sao bà gọi từ lúc giờ chẳng đứa nào nghe máy hết vậy.Thật khiến bà lo lắng không yên..
May mắn lúc Trầm Ngọc hết kiên nhẫn định gọi cho Cảnh Tử Sâm thì Tô Hàn gọi về.Chắc chắn là thấy cuộc gọi nhỡ của bà.
Trầm Ngọc vội nhấn nút nghe, chưa đợi Tô Hàn cất tiếng, bà đã dành nói trước.
- Tô Hàn, con nghe mẹ nói, ba của Tiểu Kiều mới đến đây tìm con bé.Thím Hà lỡ miệng nói hai đứa đang ở thành phố A.Ông ta cũng đã biết Tử Kiều sẽ đến Hoa Hạ làm việc.Mẹ thật lo lắng cho con bé..
Tô Hàn đưa mắt nhìn ra một chỗ cách anh không quá xa,bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát vợ mình, lúc này Tử Kiều đang ngồi với Tô Nhược và một số người nằm trong dàn casting bộ phim.
Anh điềm tĩnh trả lời vào điện thoại..
- Mẹ,con biết rồi,con sẽ chăm sóc cho Tử Kiều,mẹ đừng lo lắng..
Sau khi cúp máy, Tô Hàn nhìn qua người đàn ông đang đứng bên cạnh..
- Tôi có chuyện này muốn nhờ cậu..
Cảnh Tử Sâm nhìn qua Tô Hàn, chưa bao giờ Tô Hàn nhờ vả anh ta một chuyện gì.
Đây là lần đầu tiên, chắc chắn liên quan đến chị dâu nhỏ kia rồi.
Cảnh Tử Sâm thoải mái gật đầu, vốn bất cứ chuyện gì liên quan đến Tô gia cũng là chuyện của anh ta mà..
????????????????⬅️⬅️⬅️⬅️.