- Hiền tế tốt của ta, may là có ngươi. Đứa con Hy Mẫn này gả cho ngươi đúng là phước lớn của nó.
Quân Nam cung kính cười đáp:
- Nhạc gia đại nhân quá lời, Quân Nam thân là phu quân, tất nhiên sẽ phải che chở cho thê tử của mình.
Hồ Quí Ly thâm trầm nhìn ra xa:
- Ngươi là một tướng tài, chỉ cho ngươi làm một đô ty trong quân, rõ ràng là ủy khuất cho ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, ta là nhạc phụ của ngươi, tất nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt lâu. Cố gắng chịu đựng một chút, đợi đến tiết trung thu, ta nhất định sẽ có đề bạt cho ngươi.
Tiết trung thu, Hồ Quí Ly có âm mưu gì ở tiết trung thu sắp tới hay sao? Quân Nam nén lại tò mò, chắp tay đáp:
- Bẩm nhạc phụ đại nhân, Quân Nam không có ủy khuất, cũng không thấy thiệt thòi. Nếu nhạc phụ vì con mà đề bạt, Quân Nam thật sự sợ mình đầu nhỏ mà đội mũ to, sẽ khiến người khác không phục, lại liên lụy đến thanh danh của nhạc phụ.
Hồ Quí Ly híp mí cười:
- Ngươi vẫn để bụng lời của Trần Khát Chân hay sao? Ta còn tưởng hắn và ngươi quan hệ rất tốt nữa chứ?
Quân Nam cười thầm:
- Quân Nam không có lòng oán hờn gì, chỉ là tự lượng sức mình, không dám nhìn cao!
Hồ Quí Ly lắc đầu:
- Ngươi không nên như vậy. Bản lĩnh của ngươi so với Trần Khát Chân, Trần Nguyên Hãng đều không thua kém. Bọn họ nếu không phải là công thần thì là hoàng thân. Nhưng xét về tài năng, làm sao sánh với ngươi? Ngươi yên tâm, sắp tới đây ta sẽ cầu hoàng thượng giao cho ngươi một trọng trách. Ngươi nếu làm được, đừng nói là ta cất nhắc ngươi, ngay cả chức của Trần Khát Chân, ngươi cứ thản nhiên mà ngồi. Cả Đại Việt này cũng chẳng ai dám phản đối!
Quân Nam nhếch môi cười thầm: Quả nhiên Hồ Quí Ly là lộng thần. Những lời thế này, ngữ khí này, còn hơn cả hoàng đế. Ông ta là kẻ mưu phản không nghi ngờ gì. Quân Nam chắp tay hướng Hồ Quí Ly hỏi:
- Không biết trọng trách mà nhạc phụ muốn tiểu tế đi làm là gì?
Hồ Quí Ly làm ra vẻ thần bí cười:
- Đơn giản chỉ muốn ngươi giúp triều đình tìm kiếm một vật.
Quân Nam giật mình: Một vật gì? Không lẽ là thiên thư gì đó hay sao?.
Quân Nam còn chưa kịp hỏi, Hồ Quí Ly nói:
- Ta muốn ngươi đi tìm Huyền Môn ngọc thạch!
Quân Nam giật mình. Không phải Trần Nguyên Hãng đã nói Huyền Môn Ngọc Thạch là ở trong tay Hồ Quí Ly hay sao? Ông ta lại bảo y muốn tìm? Vậy còn thiên thư? Huyền Môn ngọc thạch và Thiên thư có phải liên quan đến nhau hay không?
Quân Nam giả vờ không biết, hỏi:
- Nhạc phụ, Huyền Môn ngọc thạch đó phải chăng là một miếng bảo ngọc?
Hồ Quí Ly gật đầu:
- Không phải miếng, mà là khối bảo ngọc trong suốt thanh khiết. Là bảo vật vô giá trong thiên hạ. Hơn nữa nó còn liên quan đến một bí mật quan trọng của hoàng gia, là thiên thư!
"A! Ra là như vậy!" Quân Nam làm như ngạc nhiên, nhíu mày hỏi:
- Nhạc phụ, cái gì gọi là thiên thư? Phải chăng là một quyển sách?
Hồ Quí Ly lắc đầu:
- Hiền tế của ta, thiên thư không phải là sách thật, mà là chi bảo của hoàng triều. Tương truyền thiên thư là do trời cao ban tặng cho Đại Việt. Năm xưa Lý thái tổ Lý Công Uẩn lập quốc cũng nhờ vào thiên thư này. Sau này Đại Việt kéo dài được mấy trăm năm không bị ngoại bang thôn tín. Các đại anh hùng tiền triều nhiều lần có thể lấy yếu địch mạnh, lấy ít thắng nhiều cũng đều nhờ vào thiên thư chỉ dẫn. Ta cũng không chưa từng nhìn thấy thiên thư. Nhưng theo ta đoán, nó không chỉ là một quyển sách ghi chữ mà phải là một vật gì đó biết tùy theo tình hình mà cho ra chỉ dẫn đúng lúc. Hơn nữa, nó còn là một vật rất linh ứng.
Quân Nam chậc lưỡi. Thứ ông tả nghe sao giống smartphone quá vậy nhỉ? Có khi nào đã có ai đó xuyên không trước mình, đem được smartphone pin khủng về cổ đại rồi thêu dệt nên thiên thư không ta?
Hồ Quí Ly thấy Quân Nam không nói gì, lại nói tiếp:
- Thiên thư đó vào thời Dụ Tông hoàng đế đều do thái úy Nguyên Trác cất giữ. Sau khi Dụ Tông băng hà, thái úy Nguyên Trác cũng bị Hôn Đức công Dương Nhật Lễ xử chết. Từ đó không ai còn tìm thấy thiên thư. Cũng không rõ thiên thư bị Dương Nhật Lễ giấu, hay do chính thái úy đã giấu mà không kịp bàn giao lại. Chỉ là từ đó đến nay không có thiên thư, Đại Việt cùng Chiêm Thành chiến sự liên miên. Kinh sư này cũng bao phen phong ba do người Chiêm vượt biên đánh tới, ngươi cũng biết rồi đấy. Cho nên Nghệ HSu khi đăng cơ, đã giao cho ta nhiệm vụ truy tìm thiên thư. Ta ở chỗ của Hôn Đức Công và thái úy, gần như lật tung thái ấp của họ cũng không tìm được manh mối nào. Thứ duy nhất mà thái úy Nguyên Trác để lại cho hoàng triều trước lúc lâm chung chính là Huyện Môn ngọc thạch. Nhưng thứ này không phải là thiên thư. Nó vốn là ở chỗ ta. Chỉ là sau Nghệ Hoàng băng hà một ngày, đột nhiên nó lại không cánh mà bay. Quân Nam, chuyện này hệ trọng. Nếu thật sự Huyền Môn Ngọc thạch có liên quan đến thiên thư, ngươi phải giúp nhạc phụ tìm lại nó. Nếu để cho kẻ gian tìm được trước, e rằng triều đình sẽ có tai ương.
Quân Nam mắng thầm. Kẻ gian nhất Đại Việt hiện nay còn không phải là ông sao? Tuy nhiên, thứ mà ta muốn tìm, ông lại nhờ ta đi tìm. Giúp ông cũng là giúp mình. Có ông trợ lực, ta càng thoải mái hơn.
- Xin nhạc phụ yên lòng, Quân Nam nhất định cố hết sức mình!
Tiễn phu phụ Hồ Quí Ly ra về, Quân Nam liền muốn quay về tiểu viện của mình nghỉ ngơi. Từ sau lần dùng nội lực giúp Hy Mẫn ép độc, Quân Nam cũng nhận ra nội lực của mình giảm đi nhiều. Mỗi lúc phát lực mười phần nay chỉ còn lại chừng sáu, bảy. Y thở dài, hi vọng sẽ sớm tìm được Huyền Môn ngọc thạch để khôi phục Huyền Ngọc Môn, hoàn thành tâm nguyện của lão bà bà.
Lúc y đi ngang qua hoa viên, nha hoàn chỗ công chúa Trần Nguyệt Hoa liền chạy đến mời y đến tả viện gặp nàng. Y cũng đã mấy ngày không gặp nàng, đúng là cũng nên đến đó một lúc liền đi theo nha hoàn.