Editor: ÓcCá
Ôn Huyền dơ tay nắm lấy mái tóc lộn xộn của mình, ước chừng sửng sốt một hồi lâu.
Sau đó nắm chặt điện thoại, hai tay vòng ngực, im lặng rơi vào trầm tư: "..."
Anh ta, rốt cuộc nhìn thấy hay không nhìn thấy...?
Còn có lúc anh xử lý vết thương cho mình, chẳng lẽ thật sự đã nhắm mắt lại?
Nếu như anh đã thấy hết của cô, thì không nên có thái độ hiện tại không phải sao...
Lúc đối mặt với mình anh ta vẫn cứ lạnh lùng, nghiêm trang đàng hoàng, giống như sức quyến rũ của cô trước mặt người đàn ông này hoàn toàn biến mất.
Sao lại có thể như thế?!
Trên thế giới này còn có người đàn ông nào sau khi nhìn thấy ảnh chụp như vậy của cô mà không rục rà rục rịch, tâm viên ý mã?
Ôn Huyền suy nghĩ một hồi, âm thầm cắn môi, lấy điện thoại di động ra tìm một người.
Chỉ có đàn ông mới hiểu rõ đàn ông nhất, cô muốn hỏi tên Hoắc Khải xem đàn ông suy nghĩ thế nào.
Vừa mở ra Wechat, vô số tin nhắn của người đại diện và bọn người Hoắc Khải đập vào mi mắt.
Cô lập tức nhíu mày, vừa nhìn nhiều tin nhắn như vậy đúng là thật phiền mà, lúc này liền cảm thấy nơi này cực tốt, chung quanh đều trống không, khiến lòng người yên tĩnh.
Chỉ là trước mắt.
Cô mở ra khung chat tin nhắn với Hoắc Khải.
Sau khi ấn mở, thấy hắn gửi hơn hai mươi cái tin nhắn.
[họ Ôn, em cố ý trốn tránh bản thiếu gia đúng không!!]
...
[ Huyền Huyền của anh? Em tức giận à? Sao lại hoàn toàn không để ý tới người ta vậy?]
...
Một cái tiếp một cái, cuối cùng hắn dứt khoát gửi tới một câu:
[... Còn sống không?]
Ôn Huyền nhìn thấy tin nhắn cuối cùng đúng là bị chọc tức mà cười.
Nói thật, hiện tại cô còn tức giận với Hoắc Khải, nếu không phải do hắn ảnh hưởng tới việc lái xe của mình, cô sẽ không rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế.
Chỉ là tạm thời không thể so đo, hiện tại cô có vấn đề muốn hỏi hắn.
Thế là, cô trực tiếp gửi một icon vẻ mặt nhu thuận tới.
Hoắc Nhị lập tức trả lời: [Bà mẹ nó, em không sao chứ, ai cũng không liên lạc được, em hù chết bản thiếu gia rồi!]
Ôn Huyền lại gửi một icon hiền lành, ghi: [Anh ~ người ta có một chuyện muốn hỏi.]
Hoắc Nhị trầm mặc: [... Nói đi, là cái gì khiến em đột nhiên khùng như vậy?]
Khóe mắt Ôn Huyền hơi hơi co rút, cũng không giả bộ nữa: [Biến, tôi chính là muốn hỏi anh, trên thế giới này sẽ có đàn ông không động lòng với tôi sao?]
Cô giống như một Vương Hậu ác độc, đang hỏi gương thần trên thế giới này ai đẹp nhất.
Ôn Huyền có nhân cách khuynh hướng phản xã hội, thiếu hụt lòng cảm thông và yêu mến, lại độc miệng, còn vô cùng tự luyến, trong ngoài không giống nhau, làm cái gì cũng chỉ suy nghĩ cho bản thân, ung dung tự tại khoái hoạt, không tim không phổi.
Ở trong thành phố lớn, những người đàn ông kia gặp phải vẻ đẹp và năng lực của cô đều tâng bốc cô, mà ở trước mặt Lục đại đội trưởng thì giống như chẳng có tác dụng gì với anh.
Điều này khiến cô gái có lòng dạ vặn vẹo đặc biệt khó chịu.
A! Đàn ông thúi chơi lạt mềm buộc chặt.
Muốn hấp dẫn sự chú ý của cô.
Hoắc Nhị chần chừ một lúc, nghiêm túc nói: [... Trừ phi là G...?] (Gay)
G!?
Ôn Huyền rất hài lòng với đáp án này, cũng không phải bởi vì cô cho rằng Lục đại đội thật sự cong.
Mà là bởi vì cô tung hoành ngành giải trí nhiều năm, ánh mắt tinh tường, liếc một cái liền có thể nhìn ra dáng người Lục đại đội trưởng mạnh mẽ đanh thép, chính là nam thẳng.
Thẳng không thể lại thẳng, tuyệt đối không có khả năng là nhang muỗi.
Tỉ như Hoắc Khải, đừng nhìn là một quý thiếu gia quần áo lụa là, nhưng khuôn mặt kia quả thực, chậc, rất xinh đẹp.
Hắn luôn luôn theo đuổi mình, đưa cái này đưa cái kia không chút nào nương tay, không phải cô chưa từng nghĩ tới hai người bọn họ, nhưng cô đối với mấy người đàn ông trắng nõn xinh đẹp không có cảm giác tình thú, ngược lại thấy càng thích hợp làm chị em đi???
Cô cũng từng cảm thấy mình lãnh cảm, cho đến khi gặp phải ——
Khục.
Không thể không nói, mặc dù Lục cẩu chó thật, nhưng thân thể mạnh mẽ rắn chắc, anh tuấn lạnh lẽo cứng rắn, đẹp trai thô ráp thật là khiến cho cô...
Cổ họng Ôn Huyền trượt xuống: "..."
Đột nhiên lập tức miệng đắng lưỡi khô, khát.