VƯỢT RÀO TRÊU CHỌC

Editor: ÓcCá

Người đàn ông lái xe, tóc ngắn gọn gàng, bóng lưng chính trực rắn rỏi.

Gương mặt của anh rất đen, sóng mũi thẳng tắp, chẳng qua có lẽ do ánh sáng quá chói chang, hình ảnh của anh biến mất trong bóng tối ở dãy núi phía xa.

"Tình huống thế nào rồi lão đại, có phần tử phạm tội chạy đến bên này sao!?"

Chàng trai đi theo ngồi ghế phía sau tên Tang Niên đến gần hỏi.

Bọn họ là đội quản lý trong Khả Khả Tây, chỉ cần có phần tử phạm tội xuất hiện, dân cư mất tích, đi săn phạm pháp, từ việc lớn đến việc nhỏ đều thuộc về sự cai quản của bọn họ.

Nhưng thân phận của lão đại bọn họ thì không chỉ như vậy.

"Tình hình có lẽ không đơn giản, về trước ---"

"Cmn, đại ca mau nhìn bên kia đường quốc lộ!"

Không đợi lão đại nói xong, chẳng biết Tang Niên nhìn thấy cái gì vội vàng hô to, hai mắt mở lớn ra nhìn, tay hơi run rẩy chỉ vào chỗ cách đó không xa trên đường quốc lộ.

Chỉ thấy không xa trên quốc lộ, một chiếc xe việt dã phóng rất nhanh.

Mà đằng sau chiếc xe kia, là đàn bò Tây Tạng hoang dã đang điên cuồng đuổi theo.

Một màn này quả thực làm bầu không khí phá lệ khiến người ta huyết mạch sôi trào.

Nếu không phải biết đàn bò Tây Tạng hoang dã có thói quen dễ dàng bị xe kích thích chạy đua, bọn họ sẽ tưởng rằng người này dẫn đầu đội quân bò Tây Tạng hoang dã để làm gì đó.

Tang Niên nhịn không được lấy điện thoại ra, vụng trộm chụp một tấm.

Nhưng vừa chụp xong, thì nghe giọng nói lạnh lẽo cứng rắn truyền đến: "Không lo cứu người mà làm gì đó!?"

Tay Tang Niên hơi run rẩy, vội vàng giấu điện thoại đi, hướng về phía chiếc xe trên quốc lộ vẫy tay gọi to: "Này! Dừng xe, dừng xe, chúng tôi đến giúp cô...!"

Bọn họ lái xuống từ bãi nghiêng sa mạc.

Ôn Huyền nhìn thấy một chiếc Wrangler lái đến, cũng nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ngoắc tay kêu to.

Thế nhưng hiện tại cô vẫn không thể ngừng lại, chỉ cần dừng lại một chút thôi liền cảm thấy đàn bò Tây Tạng hoang dã kia sẽ lập tức nhào tới.

Người đàn ông lái xe thấy xe cô không dừng lại, lấy chân giẫm ga tăng tốc, vọt nhanh xuống quốc lộ ---!

Khoảng cách còn chừng hai mươi thước thì cô bỗng nhiên đánh hết tay lái, trong nháy mắt xe việt dã liền nằm ngang ở giữa quốc lộ.

Nếu xe của anh còn không dừng lại thì sẽ đụng vào.

"Ôn Huyền, Ôn Huyền, cô có nghe bổn thiếu gia nói chuyện hay không?" Mà vào lúc này họ Hoắc kia còn không biết cô đang trải qua chuyện gì, vẫn cứ ồn ào như con quạ đen vậy.

"Câm miệng!"

Ôn Huyền hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, cô nhanh chóng lấy tai nghe bluetooth xuống ném qua một bên, ánh mắt không nhìn vào kính xe nữa, nhưng khi cô nhìn thấy một chiếc xe bất thình lình xuất hiện trước mặt liền trợn to mắt, vội vàng phanh xe, lập tức đánh tay lái ---!

Vẫn không kịp rồi...!

"Kít ------!"

Âm thanh ma sát của lốp xe trên mặt đường nhựa vang lên bén nhọn, xe phía trước xông xuống quốc lộ, bánh xe cọ sát ra tia lửa, ai ngờ tới dưới quốc lộ lại có rãnh mương, Ôn Huyền chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu chấn động, trong nháy mắt ý thức liền mơ hồ choáng váng.

"..."

Đau nhức, chóng mặt, cô vốn đã thiếu dưỡng khí, bây giờ cảm giác mình hô hấp càng khó khăn hơn.

Túi khí an toàn bung ra, ép lên người cô, bất quá dù là vậy cô vẫn cảm giác được có cái gì ở trên trán đang chậm rãi chảy xuống. ÓcCá diendanlequydon

Cái tên Hoắc Khải này đúng là không đặt sai, bà già nó, hoạ từ trong nhà mà...!!!

Cô cố gắng mở to mắt, chậm rãi quay đầu, xuyên qua --- tất cả cửa sổ xe đều bị lật ra, lờ mờ thấy có người đi tới.

Cô không thấy được mặt của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài mặc quần đen, giày quân đội màu đen.

Ngay thời khắc này, đầu cô vang lên ong ong còn hiện ra mấy chữ:

“Con! Bà! Nó! Chứ”

Thời điểm như thế này mỗi một phút mỗi một giây đều trở nên vô cùng dài đằng đẵng, cô hô hấp hết sức khó khăn, cắn răng, đầu càng lúc càng nặng.

Cuối cùng người kia cũng đi tới, mở cửa xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi