Đàn, không giống nhau.
Chung Tú Thanh nói ra những lời này, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Trong lòng cô, quả thật cũng tồn tại một loại quan niệm như vậy.
Cầm kỳ thư họa, cầm xếp thứ nhất.
Người tinh thông thư pháp và tranh vẽ, thậm chí là người có tài đánh cờ, chưa chắc có thể tinh thông kỹ năng đàn.
“Mỏ mắt mong chờ a.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh mở miệng.
“Hai thắng một hòa, trận chiến cuối cùng, Sở Trần coi như là thua, hôm nay hắn cũng là người thắng.” Trương Thạch nói.
“Thúc.” Bạch Mộ đi tới bên cạnh Bạch Kỳ Thắng.
“Giao cho ta.” Bạch Kỳ Thắng mặc trường bào màu tím tiêu sái, gió thổi lên, trường bào khẽ đong đưa, có vài phần khí tức xuất trần.
Phía sau Bạch Kỳ Thắng, hai đệ tử khiêng đàn đi theo.
Bạch Mộ cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt tất thắng được phóng thích trên người Bạch Kỳ Thắng, lúc này cũng là trong lòng ổn định lại, đứng thẳng người, ánh mắt dừng trên đàn cổ hai đệ tử khiêng tới, ánh mắt sáng ngời, lập tức mở micro, quyết đoán mờ miệng nói: “Trận so đấu cuối cùng về kỹ năng đàn sắp bắt đầu, chúng ta trước tiên nhìn Bạch Kỳ Thắng, đàn của Bạch Kỳ
Thắng đã mang lên, cây đàn này có lai lịch rất lớn, chất liệu chế tạo đặc thù mà thành, mỗi một sợi dây đàn đều tỉ mỉ mài giũa, rèn cấp bậc đại sư, giá trị của nó…” Bạch Mộ dừng một chút: “Phải nói, không thể đánh giá, nó là bảo vật vô giá, nó là bảo vật của Bạch gia, nó là tuyệt thế thần binh trong tay Bạch Kỳ Thắng, cây đàn này có tiếng, gọi là ‘Đàn tướng quân’! Ngụ ý, nó là chiến thần tướng quân bất khả chiến bại trên chiến trường.”
Trải qua lời giới thiệu của Bạch Mộ, đàn tướng quân cũng thông qua hình chiếu hiện trên màn hình lớn.
Mọi người liên tục phát ra âm thanh kinh hô.
“Trận cuối cùng quả nhiên là trọng điểm, đàn tướng quân đều xuất ra!”
“Đấu đàn còn chưa chính thức bắt đầu,
Bạch Kỳ Thắng đã xuất thần binh của mình ra rồi.”
“Không biết đàn của Sở Trần, có thể hay không cũng có lai lượng lớn?”
Liễu gia, con ngươi Liễu Thiên Thiên nhìn chằm chằm đàn tướng quân trên màn hình lớn, đột nhiên quay đầu nhìn Liễu Mạn Mạn: “Chị, hôm nay chị cho Sở Trần mượn đàn sao?”
Liễu Mạn Mạn lắc đầu: “Anh ta không hỏi.”
Liễu Thiên Thiên kích động, thần sắc có chút lo lắng: “Hắn không hỏi, chị không phải có thể chủ động cho sao! Chị xem Bạch gia đều
lấy ra trấn chi bảo, hai đại tuyệt thế cao thủ so đáu, binh khí cũng đóng vai trò rất quan trọng.”
Liễu Mạn Mạn liếc cô một cái: “Không phải em coi trọng Sở Trần chứ.”
“Phi, em đánh giá cao kỹ năng đàn của hắn.” Liễu Thiên Thiên nói, sau khi biết Liễu Mạn Mạn không cho Sở Trần mượn đàn, chỉ có thể không thể làm gì được đưa ánh mắt một lần nữa nhìn về phía đài cao.
Có lẽ, Sở Trần có đàn tốt hơn.
“Bạch Kỳ Thắng lấy ra đàn tướng quân, quả thật khiến cho hắn còn chưa bắt đầu đã chiếm ưu thế rất lớn.” Liễu Quản thần sắc nghiêm túc, ông hiển nhiên đã kiến thức qua uy lực của đàn tướng quân.
Trên ghế giám khảo.
“Đàn tướng quân!” Ánh mắt Chung Tú Thanh đồng dạng phát sáng: “Đây là niềm vui bất ngờ a, hôm nay tới quá đúng rồi.”
Mấy người còn lại ánh mắt đều mang theo chờ mong.
“Đàn của Sở Trần đâu?”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Trần, bao gồm Bạch Mộ, mà Bạch Mộ trực tiếp hỏi ra tiếng.
Sở Trần ghé mắt, nhìn về phía Tống gia.
Nam Cung Quân mỉm cười, trong lúc lật tay, sáo trúc trong xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay trắng nõn như ngọc, sáo trúc vừa chuyển, trong lúc búng tay, bay tới đài cao…
Một trận thanh âm kinh hô vang lên.
Bọn họ phảng phất nhìn thấy một đạo lưu quang màu xanh biếc xông về phía đài cao.
Thân thể Sở Trần nhảy lên, đưa tay tiếp lấy cây sáo trúc, cảm thụ được một ít khí tức ấm áp nhẹ nhàng truyền đến từ sáo trúc, tiêu sái cười: “Tôi liền dùng nó.”
Trên quảng trường, đông đảo ánh mắt đều
tập trung trên người Sở Trần, nhìn cây sáo trúc trong tay Sở Trần.
Bạch gia lấy ra bảo vật trấn, tuyệt thế thần binh đàn tướng quân, mà Sở Trần, dĩ nhiên dùng một cây sáo trúc để ứng đối?
Khán giả đều vô cùng ngạc nhiên.
Từ góc độ đấu đàn, dùng âm thanh sáo trúc để đối phó với đàn của tướng quân, vậy cùng lấy trứng chọi đá có gì khác nhau?
Chung Tú Thanh nhướng mày: “Đây quả thực chính là hồ đồ a, dùng sáo trúc nghênh chiến đàn tướng quân, tư thái nhẹ nhàng
như vậy, quả thực chính là sỉ nhục đối với đàn.”.