VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Không thể, không thể…”
Diệp Thiếu Hoàng không thể tiếp nhận, lính đánh thuê Hắc Liêm mà hắn muốn dựa vào đã bị tiêu diệt trong vòng 5 phút.

Lần này, hắn thực sự xong đời rồi.

“Tôi không tin!” Lúc này, đột nhiên, lại có một đạo thanh âm rống to.

Hàn Kiến VỚI tay còn cắm dao gọt hoa quả!
Hàn Kiến bộ mặt dữ tợn, hắn đi theo bên
cạnh lính đánh thuê Hắc Liêm không phải ngày một ngày hai, cho dù là tổ chức lính đánh thuê tinh nhuệ nhất Trung Đông, cũng không có khả năng dưới tình huống như vậy, chỉ dùng 5 phút ngắn ngủi giải quyết lính đánh thuê Hắc Liêm.

Điều này tuyệt đối không thể!
Hàn Kiến đột nhiên nhảy dựng lên, xông tới bên ngoài phòng.

Giả!
Đừng hòng gạt tôi!
Hàn Kiến sải bước lao ra.

Đoàng đoàng đoàng!

Cùng với tiếng súng, giọng nói của Hàn Kiến đột nhiên dừng lại.

Một lúc lâu sau, một tiếng rầm rầm ngã xuống đất.

Trong khoảnh khắc Hàn Kiến ngã xuống đất,
thần kinh Diệp Thiếu Hoàng cũng căng thẳng đến cực hạn, cả người giống như chim sợ cành cong, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, nhìn Sở Trần.

Hắn lại thua một lần nữa.

Diệp Thiếu Hoàng có cảm giác sắp thở không nổi.

Bước chân của Báo Biển chậm rãi dời sang vài bước, đến gần cửa phòng riêng.

Hắn không phải là muốn xông ra ngoài, mà là phòng ngừa Sở Trần chạy ra ngoài.

Đến tình trạng này, Sở Trần chính là rơm cứu mạng cuối cùng của bọn họ.

“Sở Trần, anh quả nhiên không phải người bình thường.” Tia Chớp lạnh lùng mở miệng.

Tầm mắt Sở Trần híp lại, anh nghe không hiểu.

Sở Trần tùy tiện trả lời một câu, đối phương cũng nghe không hiểu.

Vừa rồi bọn họ trao đổi kiểu gì?
Sở Trần có chút bối rối.

“Sở thiếu, người vừa chạy ra ngoài, là phiên dịch viên.” Vinh Đông lúc này khôi phục một chút sức lực, nhìn Sở Trần, thấp giọng mở miệng.

Hóa ra là như vậy.

Sở Trần thờ ơ buông tay: “Dù sao tôi cũng không có gì để nói với bọn họ.” Sở Trần dơ ngón trỏ lên về phía Tia Chớp và Báo Biển, nhẹ nhàng lắc lắc một chút.

Mặc dù ngôn ngữ không thông, nhưng cử chỉ xúc phạm rất mạnh.

Thân ảnh Báo Biển đột nhiên vọt tới, như báo săn thật sự, vô cùng hung mãnh, trong nháy mắt đã đến gần Sở Trần.


Thân hình khổng lồ, cả người tràn ngập lực bộc phát, trong phòng chật hẹp, vang vọng thanh âm xương cốt Báo Biển ba ba vang lên, hai tay nắm tay, quyền phong hung mãnh.

Tròng mắt Vinh Đông dùng sức mở to.

Hắn mặc dù biết Sở Trần rất có thể đánh, nhưng mà, hắn không biết thực lực của vương lính đánh thuê hung danh hiển hách này.

Một tiếng ba vang lên.

ĐÔI mắt Sở Trần sắc bén, anh lựa chọn dùng Bát Cực Quyền đáp lại Báo Biển.

Báo Biển quyền cương mãnh, như vậy, liền dùng sức mạnh bát cực sữ dội để tiêu diệt
quyền lực của đối phương.

Ầm! Ầm! Ầm!
Quyền quyền va chạm, lực lượng thuần túy va chạm.

Khuôn mặt tái nhợt không màu của Diệp Thiếu Hoàng càng thêm trống rỗng vô thần.

Lính đánh thuê Hắc Liêm cái gì!
Binh vương Trung Đông cái gì!
Tất cả đều là một đám phế vật!
Ngay cả Sở Trần cũng không đối phó được.

Diệp Thiếu Hoàng gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên con ngươi nhìn chằm chằm Vinh Đông, cẩn thận liếc mắt nhìn Sở Trần đang chiếnd dấu ác liệt.


Diệp Thiếu Hoàng cúi đầu đảo qua, cầm lấy một chai rượu, đi về phía Vinh Đông.

Chỉ có khống chế Vinh Đông, đêm nay mới có một tia cơ hội chạy trốn cuối cùng.

Khi Diệp Thiếu Hoàng cách Vinh Đông chưa tới 2 mét, bất chợt, một chiếc ghế vuông bị Sở Trần đá bay, ầm ầm đập mạnh vào người Diệp Thiếu Hoàng.

Diệp Thiếu Hoàng bất ngờ không kịp đề phòng, bên hông truyền đến một trận đau nhức, thân thể bị đánh bay, chai rượu rời tay, rơi xuống đất.

Cả người cũng té trên mặt đất, thống khổ cuộn mình kêu r3n.

Báo Biển giận tím mặt, Sở Trần khi chiến đấu kịch liệt với hắn, vậy mà còn cỏ thể
phân tâm đối phó Diệp Thiếu Hoàng.

Căn bản không để hắn vào trong mắt.

Hô!
Cánh tay khổng lồ của con Báo Biển đập mạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi