VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Sở Trần nhìn Cốc An Quốc một cái, lắc đầu: “Không cần, tôi không xứng.”

Cốc An Quốc nhất thời có loại cảm giác hai má nóng bỏng, sâu trong nội tâm cũng có một cỗ lửa giận, nhưng, hắn không dám nổi giận.

Dưới đài, Dương ôn Hổ vẫn nhìn chăm chú tất cả những chuyện này lúc này phục hồi tinh thần lại, nhìn Sở Trần, chua xót mở miệng: “Kiêu ngạo cái gì, suy cho cùng, không phải là một phú nhị đại.”

“Tất nhiên là anh không xứng.” Lúc này, một đạo thanh âm chợt vang lên.

Diệp Yên đi về phía Sở Trần, trầm giọng mở miệng nói: “Tôi mặc kệ anh là thân phận gì, thế nhưng, anh giả mạo chứng minh thư, lại là sự thật! Ngay cả khi anh có tiền hơn, anh cỏ thể vượt qua pháp luật?”

Vù vù vù!


Từng đạo ánh mắt rơi vào trên người Diệp Yên.

Đây là một người phụ nữ điên!

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu không ít người chính là điều này.

Cho dù là Cốc An Quốc, đều lựa chọn bỏ qua vấn đề chứng minh thư giả của Sở Trần vừa rồi, càng không ai đề cập tới, dù sao cái này không có bất kỳ ý nghĩa gì, không al dám vào lúc này lại đl trêu chọc Sở Trần.

Nhưng Diệp Yên thế nhưng đứng ra, lại nhắc đến vấn đề này.

“Thừa dịp cảnh sát ở tại hiện trường, xin Sở thiếu gia cho một lời giải thích đi.” Diệp Yên gằn từng chữ, đôi mắt sắc bén, mang theo vài phần điên cuồng.

Qua đêm nay, cô càng thêm không có cách nào đối phó Sở Trần.

Mặc dù nghiên cứu kỹ vấn đề thân phận giả cũng không thể làm gì Sở Trần, nhưng đến tình trạng này, cho dù là ghê tởm Sở Trần một chút, cô đều phải toàn lực ứng phó.

Ngọc Hằng là Sở Trần hại chết, cô và Sở Trần không chết không thôi!

Dương ôn Hổ mỉm cười, mắt lộ ra tán thưởng: “Tôi bội phục dũng khí của tiểu thư này, hơn nữa, cô ấy nói đúng, không có bất kỳ người nào có thể áp đảo pháp luật, Sở Trần giả mạo chứng minh thư, nên đưa ra lời giải thích, tiếp nhận trừng phạt, tiền cũng không phải tất cả.”


Ánh mắt Sở Trần cùng Diệp Yên nhìn nhau. Hội trường yên tĩnh.

“Vần là để tôi giải thích vấn đề này.” Bên cạnh, lại một đạo thanh âm vang lên.

Ánh mắt Dương ôn Hổ nhìn qua, thần sắc biến đổi: “Sở đội trưởng!”

Ánh mắt của đông đảo thành viên cục đặc chiến ở đây đều nhao nhao nhìn qua.

Bọn họ đều biết thân phận Sở đội trưởng, thân phận đội trưởng của hắn, cũng không phải đội trưởng cục đặc chiến bình thường,

mà là đội trưởng Thiên Võng Điện.

“Sở?” Con ngươi Giang Ánh Đào đột nhiên mở to: “Chẳng lẽ Sở đội trưởng cùng Sở Trần, là người một nhà?”

Sở Trần cũng rất nhanh cho Giang Ánh Đào đáp án, sau khi Sở Khai Bình đến gần, Sở Trần hô một tiếng: “Nhị thúc.” Hơn nữa cùng Tống Nhan giới thiệu Sở Khai Bình.

Người nhà Sở Trần.

Thần sắc Tống Nhan có chút câu nệ, thân phận người đàn ông trước mắt này rõ ràng không đơn giản.


Hắn dĩ nhiên là nhị thúc của Sở Trần.

“Chào nhị thúc.” Tống Nhan hô một tiếng.

Sở Khai Bình cười, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Diệp Yên: “Cô gái, nếu cô đã cố chấp với vấn đề chứng minh thư giả của Sở Trần như vậy, vậy, tôi sẽ cho cô đáp án, Sở Trần giả mạo chứng minh thư, là bởi vì cậu ấy gánh vác nhiệm vụ, Sở Trần còn có một tầng thân phận, cậu ấy là thành viên của tổ hành động đặc biệt Trung Quốc.”

Lời vừa dứt, toàn trường một trận xôn xao.

Sắc mặt Dương ôn Hổ khẽ biến.

Đồng tử Giang Ánh Đào cũng mở to.

Sở Trần sớm đã là một thành viên của cục đặc chiến?

“Hừ, khó trách năm lần bảy lượt từ chối, không muốn gia nhập cục đặc chiến.” Giang Ánh Đào lẩm bẩm: “Thế nhưng còn giấu diếm tôi.”

Sở Khai Bình trên mặt nở cười, lại mở miệng lần nữa: “Xa không đề cập tới, chỉ có hành động ‘cấm địa’ đêm qua, chính là Sở Trần một tay chủ đạo!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi