Những người còn lại… đương nhiên là người yêu của tên này.
“Vậy tôi tên là gì?” Sở Trần mở miệng, cô Đào một mực dùng từ ‘người thừa kế của gia tộc Điều Dã’ để hình dung thân phận của anh.
Giang Ánh Đào chần chờ một chút: “Jono
Ta ro.”
Khóe miệng Sở Trần nhẹ nhàng giật giật, lập tức lau đi đề tài này: “Tên Giang tiền bối thì sao?”
“Masano Hao Jian.” Giang Ánh Đào nhìn thoáng qua hộ chiếu của Giang Khúc Phong.
“Còn cô thì sao?” Sở Trần tò mò hỏi.
“Tôi… Kiyomi Inoue.” Giang Ánh Đào âm thầm may mắn, may mà tên của cô bình thường một chút.
Nhưng mà, sở Trần lại ý vị thâm trường nhìn cô một cái.
Không lên tiếng.
“Tối ngày kia, một bữa tiệc sẽ được tổ chức tại trang viên của Ngải Nhĩ Mạc Tháp.” Giang Ánh Đào mở miệng nói: “Sau khi chúng ta đến Sa Quốc, việc đầu tiên chính là nghĩ cách đạt được tư cách tham gia yến hội này, ngày thường trang viên Ngải Nhĩ Mạc Tháp phòng ngự nghiêm nghặt, yến hội buổi tối ngày kia chắc hẳn sẽ có chút lơi lỏng, nếu như đạo tặc Hỏa Yến thật sự đi tới Sa quốc,
hơn nữa còn muốn xuống tay với bộ sưu tập của Ngải Nhĩ Mạc Tháp, buổi tối ngày kia sẽ là một cơ hội cực tốt.”
Sở Trần gật gật đầu, trong tay anh cầm ký hiệu của Hỏa Yến.
Trong đầu hồi tưởng lại việc đạo tặc Hỏa Yến làm…
“Nghe nói Ngải Nhĩ Mạc Tháp dùng không ít thủ đoạn, không tiếc tiền thu thập tác phẩm thư họa của Trung Quốc, rất nhiều tác phẩm thư họa đại diện cho lịch sử Trung Quốc đều rơi vào tay Ngải Nhĩ Mạc Tháp. Nói thật, tôi ngược lại có chút hy vọng đạo tặc Hỏa Yến có thể thành công.” Sở Trần theo bản năng nói một tiếng.
Xét vê thân phận và địa vị, anh gánh trên vai
trách nhiệm nặng nề là truy bắt tên trộm Hỏa Yến.
Nhưng về mặt chủ quan cá nhân, anh hy vọng Hỏa Yến có thể trộm tác phẩm thư họa Trung Quốc ở đây đi.
“Khụ.” Giang Khúc Phong ho khan một tiếng.
Giang Ánh Đào cũng nhìn thoáng qua Sở Trần, anh còn thật sự dám nói.
Sân bay Bạch Vân, ba người đi qua một lối đi đặc biệt, đều che dấu thân phận của mình, đi thẳng tới một chiếc máy bay bay tới Nhật Quốc.
Hạng thương gia của chiếc máy bay này tuyên bố bán hết, nhưng trên thực tế chỉ có ba người sở Trần. . Truyện Cổ Đại
Trên máy bay, Sở Trần bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Đây là lần đầu tiên anh lấy thân phận thành viên cục đặc chiến xuất ngoại chấp hành nhiệm vụ, sâu trong nội tâm sở Trần mơ hồ vẫn có vài phần kích động.
Máy bay từ từ đến sân bay Nhật Bản.
Tin nhắn của Giang Khúc Phong: “Bắt đầu từ
giờ khắc này, nhớ kỹ thân phận của mình, Jono Taro.”
Sở Trần thu hồi điện thoại, đứng lên, vừa mới đi ra khỏi khoang máy bay, bên tai truyền đến thanh âm của Giang Ánh Đào: “Ồm tôi.”
Tôi không phải là người như vậy… Sở Trần nhìn Giang Ánh Đào.
“Jono Taro là một người cực kỳ háo sắc.” Giang Ánh Đào hạ thấp thanh âm, sắc mặt cũng có chút đỏ lên.
Diễn trò phải diễn đầy đủ.
Nơi này tuy rằng vẫn là ở Nhật Bản, nhưng sau khi đến Sa Quốc, hơi lộ ra sơ hở, kế hoạch của bọn họ sẽ bị hủy trong chốc lát.
Sở Trần ôm eo nhỏ của Giang Ánh Đào, đi về phía trước, hai người đều đeo kính râm, Giang Khúc Phong cầm hành lý thần sắc lãnh khốc đi theo phía sau.
Bọn họ không ở lại Nhật Bản, trực tiếp dùng hộ chiếu đã chuẩn bị đăng ký, bay đến Sa Quốc.
Hành trình một đường đã sớm trải qua sự sắp xếp tỉ mỉ.
Điều duy nhất khiến Sở Trần tim đập nhanh hơn chính là, lúc kiểm tra an ninh, cô gái phụ trách kiểm tra anh nhìn anh nhiều hơn một cái.
Vào lúc 6 giờ chiều giờ địa phương, một máy bay từ Nhật Bản đã hạ cánh.
“Sa Quốc là một cường quốc dầu mỏ thực sự, Ngải Nhĩ Mạc Tháp là ông trùm dầu mỏ của Sa Quốc, tập đoàn Kim Lăng phái Jono Taro đến Sa Quốc, mục đích cũng là tiếp cận Ngải Nhĩ Mạc Tháp, hy vọng có thể thông qua Ngải Nhĩ Mạc Tháp đạt được một số thỏa thuận nào đó.” Lúc Giang Ánh Đào sắp xuống máy bay, nói với sở Trần tình hình đại khái: “Chẳng qua, tập đoàn Kim Lăng tuy rằng ở Nhật Bản thế lực khổng lồ, nhưng xúc tu của bọn họ không tới được Sa Quốc, từ trình độ nào đó mà nói, Jono Taro đến, chỉ
là nước cờ đàu cho sự hợp tác hai bên, thử một chút phản ứng của Ngải Nhĩ Mạc Tháp mà thôi.”
“Tôi hiểu, trước tiên lấy được thư mời vào trang viên Ngải Nhĩ Mạc Tháp vào ngày kia.” Jono Taro đứng lên: “Tôi nghĩ, chỉ cần chúng ta biểu hiện sự giàu có và quyền lực, tự nhiên có người tìm đến chúng ta.”
Thái tử gia tập đoàn tài chính Kim Lăng, đỏ chính là máy in tiền biết đi.
Sở Trần ngụy trang thành thân phận của hắn, đương nhiên cũng không thể keo kiệt… Huống hồ, bản thân Sở Trần… cũng là một người không thiếu tiền.
Thành phố Riyadh Sa Quốc, thủ đô của Sa Quốc.
Đây là một thành phố quốc tế nhộn nhịp.
Sa Quốc là một trong những quốc gia cường hào trên toàn thế giới.
Khách sạn Sở Trần đặt trước, là khách sạn phòng tổng thống cao cấp ở thành phố Riyadh, phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn, để thể hiện sự giàu có của Jono Taro, anh đã đều ký hợp đồng thuê tầng dưới cho vệ sĩ của mình.
Điều này cũng đảm bảo an toàn cho chính mình.