VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Đúng rồi, tôi có một tin tức.” Giang Ánh Đào nói: “Bởi vì Jono Taro, sản nghiệp của tập đoàn tài chính Kim Lăng ở Sa Quốc bị đả kích mang tính hủy diệt, tổn thất cụ thể…nói ít cũng có hơn một tỷ, chỉ là tạm thời.”

Sở Trần sửng sốt một chút, chợt cảm thán: “Jono Taro, thật đúng là phá gia chi tử a.”

Giang Ánh Đào liếc nhìn Sở Trần một cái.

Trong lòng Sở Trần run lên, môi sứt miệng khô, cô Đào, cô đã quên ánh mắt của mình sẽ giết người a.

Sở Trần ho một tiếng, theo bản năng củi đầu, đập vào mắt là hai chân dài trắng bóng.

Bầu không khí lập tức vi diệu.

Giang Ánh Đào quơ quơ, vội vàng đứng lên: “Ngày mai phải về nước rồi, nghĩ ngơi sớm một chút đi.”

Giang Ánh Đào chạy trối chết.

Sở Trần cười cười, uống một ngụm trà nóng.


Hầu hết các khu vực của trang viên Ngải Nhĩ Mạc Tháp, vào ban đêm đã yên tĩnh lại.

Trước lối vào mật đạo núi giả, một nhóm lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ đóng giữ.

Thủ lĩnh lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ Huyết Thứ giờ phút này đang đứng ở trước mặt Triệu Huyền Phong, thần sắc cung kính.

“Ngải Nhĩ Mạc Tháp đã bị giết bởi đạo tặc Hỏa Yến.” Triệu Huyền Phong nhàn nhạt mở

miệng nói: “Trân bảo trong bảo tàng, cũng bị trộm hết.”

Huyết Thứ nhìn thoáng qua trân bảo cơ hồ chất đầy mật thất, cùng với Ngải Nhĩ Mạc Tháp ngã trên mặt đất, trong lòng thầm chấn động, vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Triệu Huyền Phong ở Sa Quốc 5 năm nay, sớm đã khống chế Huyết Chiến Sĩ trong tay hắn, bao gồm cả thủ lĩnh của Huyết Chiến Sĩ trước mắt này, cũng nghe hiệu lệnh của hắn.

“Dời đồ đạc nơi này đi, coi chừng thủ hạ của ngươi, thiếu một cái, ta chỉ hỏi duy nhất ngươi.” Triệu Huyền Phong nói một ngụm lưu loát ngôn ngữ Sa Quốc.

Huyết Thứ trán lúc này chảy ra mồ hôi lạnh, hắn biết rõ sự kinh khủng người đàn ông

Trung Quốc trước mắt này.

“Hiểu rồi!”

Mặt trời mọc, Sở Trần đang ngủ say bị một trận tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

Sở Trần mở cửa, Giang Ánh Đào một thân áo ngủ mềm mại đứng ở trước mặt anh, tóc còn có vài phần lộn xộn, sự buồn ngủ của Sở Trần lập tức hoàn toàn hết: “Cô Đào…”

“Xảy ra chuyện rồi.” Giang Ánh Đào thần sắc ngưng trọng: “Ngải Nhĩ Mạc Tháp bị đạo tặc Hỏa Yến gi ết chết, hiện tại cả thành phố Riyadh cơ hồ bị vây, bất luận là người của Sa quốc hay là người của Ngải Nhĩ Mạc Tháp, đều đang điên cuồng điều tra tất cả nhân vật khả nghi. Phải biết rằng, địa vị của Ngải Nhĩ Mạc Tháp trong giới kinh doanh Sa Quốc rất quan trọng, cái chết của hắn đối với giới kinh doanh Sa Quốc mà nói, không khác gì một trận động đất lớn.”

Sở Trần đi đến bên cửa sổ, xe cộ trên đường phố quả thật ít hơn hai ngày trước rất nhiều, còn thỉnh thoảng có xe cảnh sát gào thét mà qua.

Truy nã tòn thành!

“Cái này thú vị rồi.” sở Trần mỉm cười: “Cả


Sa Quốc đều đang giúp chúng ta bắt đạo tặc Hỏa Yến.”

Giang Ánh Đào liếc anh một cái: “Thế nhưng, bọn họ ngay cả đạo tặc Hỏa Yến là nam hay nữ cũng không biết, ngược lại, bọn họ có một mục tiêu xem như tương đối rõ ràng… Jono Taro.”

Jono Taro đến từ tập đoàn tài chính Kim Lăng có quan hệ mật thiết với đạo tặc Hỏa Yến.

Đây là tín hiệu bọn họ phóng thích ra lúc trước…

Nhưng Jono Taro thực sự hiện tại cũng không ở Sa Quốc.

Khuôn mặt Sở Trần tươi cười cứng ngắc,

anh suýt nữa đã quên, mình chính là Jono Ta ro.

Dưới tình hình hiện tại ở thành phố Riyadh, dù cho anh có chút khả nghi, đều không thể nghi ngờ bị mang đi.

Sở Trần lấy điện thoại ra, quả nhiên, Giang Khúc Phong gửi cho anh không ít tin nhắn.

Nội dung cuối cùng là, chỉ định một địa điểm, cùng Sở Trần tụ hợp.

Sở Trần vừa nhìn thời gian, còn một giờ, sau khi cùng Giang Ánh Đào rửa mặt, vừa muốn rời khỏi khách sạn, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cùng với tiếng gõ cửa dồn dập.

“Tra được nơi này.” Giang Ánh Đào nhìn sở Trần.

“Nhảy cửa sổ?” Sở Trần thốt lên.

Giang Ánh Đào: “…”

Họ đang ở trên tầng 29 của khách sạn.

“Đùa thôi.” Sở Trần mỉm cười: “Yên tâm đi, bọn họ tùy ý lục soát, đây chẳng qua chỉ là cảnh sát Sa Quốc bình thường mà thôi.”

Sở Trần lấy bùa ra, nhanh chóng bày ra một


trận pháp, sau đó lôi kéo Giang Ánh Đào tiến vào phòng.

“Bọn họ không thể tìm thấy căn phòng này.” Sở Trần mở miệng.

Tim Giang Ánh Đào đập thình thịch, cảm giác được trong tay truyền đến một luồng nhiệt… Sở Trần đang nắm lấy tay cô.

Cảnh sát Sa Quốc lục soát phòng có nhân viên phục vụ khách sạn một đường đi theo, căn bản không cần chờ người trong phòng mở cửa, bọn họ trực tiếp dùng thẻ mở ra bên ngoài.

Giang Ánh Đào rất nhanh nghe thấy thanh âm bước chân, đôi mắt đẹp mở to, lại theo bản năng nhìn thoáng qua sở Trần.

Sở Trần… vẫn chưa buông tay.

Không bao lâu sau, tiếng bước chân dần dần biến mất.

Vòng tìm kiếm này đã trôi qua.

Đây là một lần tìm kiếm toàn bộ thành phố Riyadh, Sở Trần tin bọn họ sẽ không nhanh như vậy liền quay trở về, xác định không có người đi qua, sở Trần mở cửa: “An toàn rồi…” Sở Trần nhìn thoáng qua Giang Ánh

Đào, sau đó nhìn tay cô, vội vàng buông ra: “Thật ngại quá, vừa rồi không chú ý…”

Giang Ánh Đào:

Miệng đàn ông.

“Anh vừa bố trí trận gì vậy? Tại sao họ không thể tìm thấy căn phòng này.” Giang Ánh Đào tò mò hỏi một tiếng.

“Kỳ môn trận pháp đơn giản, quy định phạm vi hoạt động.” Sở Trần nói: “Người hơi hiểu một chút kỳ môn thuật đều sẽ bố trí, dùng một chút phương pháp che mắt để cho bọn họ lúc vây bắt đều tránh đến gian phòng này.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi