VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Tình huống bị hao tổn cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, liền giao cho ngươi đi.” Liễu Như Nhạn nói: “Ngươi cũng biết, tác phẩm tranh cổ Trung Quốc nhiều lắm, bị hao tổn càng nhiều, ngươi nếu có bản lĩnh này, biết lắm khổ nhiều, phiền ngươi tu bổ thêm một chút.”

Sở Trần cảm giác những bức tranh này có chút quen thuộc, tiện tay mở ra một bức trong đó, lập tức liếc Liễu Như Nhạn: “Liễu tỷ tỷ, những bức tranh này…”

“Bạn ta đã tặng nó cho ta.” Liễu Như Nhạn cười tủm tỉm nhìn sở Trần.

Đây rõ ràng là những bức tranh cổ mang về từ trang viên Ngải Nhĩ Mạc Tháp ở thành phố Riyadh.

Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau.

Sở Trần cũng không có chủ động nói rõ, bắt đầu kiểm tra nhóm tranh cổ này.

Khi nhìn thấy một bức trong đó, Sở Trần mới đầu không chút để ý, sau đó cỏ chút nhập thần, một lát sau, phục hồi tinh thần lại, cảm thán: “Bức tranh cổ này lại ẩn chứa một bộ công phu quyền cước, còn rất không tầm thường.”

“Trước kia trong giới võ giả, không ít võ giả cường đại có sở thích, bọn họ thường thích giấu tuyệt học võ công của mình trong bức tranh, hoặc là dùng phương thức vẽ tranh âm thầm ghi chép một địa điểm, cất giữ tuyệt học võ công của mình. Thứ nhất có thể giữ được tuyệt học võ công của mình không thất truyền, thứ hai biểu hiện ra phong cách

công phu này của mình, thứ ba, lưu lại cơ duyên cho người đời sau.” Liễu Như Nhạn nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi phái Thiên Cơ cũng có rất nhiều cách làm tương tự.”


Kết quả những tuyệt học võ công này đều bị đạo tặc Hỏa Yến cướp.

Sở Trần liếc cô một cái, khó trách Liễu Như Nhạn thân kiêm tuyệt học nhiều trường phái, trộm vẽ nhiều, đương nhiên cũng nắm giữ tuyệt học võ công của các đại môn phái.

Sở Trần cũng không thể không âm thầm cảm thán thiên phú võ học của Liễu Như Nhạn, người bình thường cả đời cũng luyện không được một môn công phu, cô thân kiêm tuyệt học của nhiều trường phái, đây cũng là biểu hiện thiên phú lớn lao.

“Trong này lại không có tác phẩm của phái Thiên Cơ.” Sở Trần cố ý vô tình cảm thán một tiếng: “Ta vẫn hướng tới thuật cách không khống chế vật của phái Thiên Cơ.”

Liễu Như Nhạn nhìn Sở Trần.

Tiểu tử này thật đúng là một chút tỉnh thần vô ích cũng không có.

“Thật đúng là trùng hợp.” Liễu Như Nhạn rút ra một quyển sách cổ ở góc bàn lót dưới bàn

cờ: “Ta từng từ trong một bức tranhphais Thiên Cơ tìm được một chỗ tu luyện, bên trong ghi chép kỳ môn dị thuật của phái Thiên Cơ, trong đó có thuật cách không khống vật.”

Sở Trần tiếp nhận, ánh mắt khẽ sáng.

Có thuật cách không khống vật, vậy tương đương với anh có thêm một môn thủ đoạn đối địch.

Thu nhận.

Đang lúc trong lòng sở Trần tính toán tiếp tục làm lông cừu trên người Liễu Như Nhạn, thánh nữ ra lệnh đuổi khách trước, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở ra, phun ra một ngụm hương thơm, thần thái toát ra mệt mỏi: “Sở Trần, ta buồn ngủ rồi. ”

“Vậy thì tôi quay về trước.” Sở Trần nâng mười lăm bức cổ đồ không trọn vẹn đã chọn xong lên: “Đúng rồi, Liễu tỷ tỷ, bên ngoài hoa viên có trận pháp hay không?”

Liễu Như Nhạn lắc đầu: “Không có.”

“Vậy làm sao được, hôm khác ta lại đây bố trí mấy trận pháp cho Liễu tỷ tỷ, có thể phòng bị đầu trộm đuôi cướp, miễn cho bị người trèo tường tiến vào.” sở Trần cười tủm tỉm nói: “Trong nhà ta liền bố trí không ít trận pháp, dù cho có một chút gió thổi cỏ lay, ta đều có thể trước tiên phát hiện.”

Liễu Như Nhạn ngạc nhiên, chợt tức giận, đôi mắt đẹp trừng Mắt Sở Trần một cái: “Ngươi còn không đi! Muốn ta tiễn ngươi không.”


Không cần!

Sở Trần nhanh như chớp chạy trốn.

Dù sao lời nhắc nhở của anh đã truyền đạt cho Liễu Như Nhạn.

Liễu Như Nhạn đương nhiên nghe được ý của Sở Trần, không ngoài ý muốn nhắc nhở chính mình, nhà hắn có trận pháp, chính mình tuy rằng tò mò vì sao hắn có thể trong một đêm tu bổ tám bức cổ đồ không trọn

vẹn, nhưng cũng không thể trèo tường đi vào điều tra.

Sở Trần hoàn toàn nói trúng tiếng lòng Liễu Như Nhạn, mới làm Liễu Như Nhạn thẹn quá hóa giận, muốn đuổi anh ra ngoài.

Sau khi đi ra khỏi phòng thánh nữ, sở Trần cũng không vội trở về, gọi điện thoại cho Tống Thu, sau đó đi tới chòi chỉ mát, ngồi đối diện Liễu Thiên Thiên: “Thật vất vả.”

Liễu Thiên Thiên:

Kế tiếp, Sở Trần một mực nhìn chằm chằm Liễu Thiên Thiên làm đề, thỉnh thoảng phốc phốc cười ra tiếng, khiến Liễu Thiên Thiên cảm giác cả người không được tự nhiên.

Tên này lại không kiêng nể gì mà cười nhạo

mình.

Nhưng Liễu Thiên Thiên không có biện pháp.

Đuổi không đuổi được, đánh lại đánh không lại.

Sau khi nhận được điện thoại Tống Thu đã tới, Sở Trần cảm thán đứng lên: “May mắn cô học chính là độc thuật.”

Liễu Tiêm Tiêm nghi vấn: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Dù sao cũng là muốn đẩy người vào chỗ chết, tài liệu phối hợp sai không sao, nói không chừng còn có thể tăng độc.” Sở Trần như có điều chỉ nhìn thoáng qua đề tài Liễu Thiên Thiên đang làm, xoay người rời đi.

Liễu Thiên Thiên hừ một tiếng, búng ngón tay về phía bóng lưng Sở Trần búng chỉ, bột phấn bây về phía sở Trần.


Thân ảnh Sở Trần chợt lóe, đã đi ra ngoài mấy thước: “Học tốt toán số lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ, cố lên!”

Sở Trần trong nháy mắt biến mất.

Đây là lần anh rời khỏi Liễu gia nhanh nhất.

Không chỉ bởi vì bên cửa vòm đá có Phạm Đông Lâm, mà còn bởi vì bên ngoài Liễu gia có không ít người nghe tin mà đến, muốn nhìn thấy phong thái của sở thần y, cùng với cầu y.

Xe của Tống Thu dừng ở cửa phụ Liễu gia, dưới bóng đêm, sở Trần lên xe nhanh chóng rời đi.

Thần sắc Tống Thu mang theo vài phần nghi hoặc nhìn sở Trần.

Bộ dạng này của anh rể, có chút giống như là trộm con gái nhà người khác bị người ta đuổi giết…

Thân là một người công cụ có trình độ, Tống Thu ngược lại không hỏi nhiều.

“Anh rể, trận pháp kia… lại không có hiệu quả rồi.” Ánh mắt Tổng Thu tràn đầy khát vọng.

“Ngày mai tôi sẽ bố trí thêm một cái nữa, nhưng, vẫn là như cũ, sau khi tôi rời đi, cậu mới cỏ thể đi vào. Còn nữa…” sở Trần ngữ khí dừng một chút, chính trực nói: “Chuyện trận pháp, tuyệt đối không thể nói cho người khác, một khi để cho người khác biết, sẽ dẫn tới họa sát thân, hiểu chưa?”

Tống Thu cũng cảm nhận được sự thần kỳ của môn trận pháp này, dùng sức gật đầu: “Em hiểu, yên tâm đi, anh rể, con người em miệng rất kín.”

Vốn rất yên tâm, sau khi nghe được những lời này đột nhiên lo lắng.

Sở Trần còn chưa mở miệng, điện thoại đột nhiên rung lên.

Tin nhắn của Giang Khúc Phong: “Cẩn thận phái Thiên Cơ trả thù!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi