VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Theo tôi được biết, Sở Trần chỉ là tiên thiên võ giả, lại dẫn tới lục đại tông sư nam hạ thảo phạt.”

“Suy cho cùng, các cường giả chính thống đại phái vẫn kiêng kỵ Cửu Huyền Môn sau lưng sở Trần.”

“Giới võ giả lần này có kịch hay xem rồi.”

Lĩnh Nam Dược Cốc, một đạo thanh âm phát ra.

“Phàm là môn phái tham dự nam hạ thảo phạt Sở Trần, nếu không chấm dứt hành vi của mình, môn phái này sẽ bị Dược Cốc có được đưa vào danh sách đen.”

Lại là một tin tức nóng bỏng.

Đang lúc tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm động tác của Cửu Huyền Môn, ngược lại Dược Cốc dẫn đầu lên tiếng.


Dan phát mảng lớn náo động.

Dược Cốc, ở giới võ giả từ trước đến nay địa vị đặc biệt, lấy cứu sống làm nhiệm vụ của mình.

Giới võ giả, bất kể là đại phái chính thống hay là môn phái kỳ môn, đều không muốn đắc tội với thế lực như Dược Cốc, nhiều năm như vậy, Dược Cốc cũng chưa bao giờ tham dự các loại tranh chấp giữa võ giả giới.

Không nghĩ tới, Dược Coóc lại ở trên điểm mấu chốt này lên tiếng.

Điều này quả thật khiến đội ngũ xuống nam

hạ thảo phạt Sở Trần trở tay không kịp.

Phái Bắc Đẩu cỏ lẽ không quan tâm đ ến tiếng lên của Dược Cốc, nhưng trong đội ngũ này chỉ có hai tông sư phái Bắc Đẩu, còn lại, lực lượng trung kiên đến từ các môn phái, bọn họ vốn định hùa theo phái Bắc Đẩu, kéo gần quan hệ với phái Bắc Đẩu, không biết, lại bị Dược Cốc đưa vào danh sách đen?

Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ không có khả năng rút lui.

Đương nhiên, Dược Cốc lên tiếng, cũng chưa từng nghĩ tới có thể làm cho đội ngũ này quay trở lại.

Họ chỉ nêu ro lập trường, thái độ của mình.

Sau đó, một đội ngũ võ giả Dược Cốc nhanh chóng rời đi, chạy tới Thiền Thành.

Sở Trần đã đi tới cửa phụ của y quán Liễu gia.

Trong tay cầm bức tranh cổ đã được tu bổ xong vượt qua vòm đá.


Anh ta lại đến.

Phạm Đông Lâm đau lòng sờ xương sườn

của mình.

Còn chưa tới gần chòi nghỉ mát, đã nghe thấy một trận tiếng đàn du dương.

Liễu Mạn Mạn mặc hán phục lụa mỏng, tư thái uyển chuyển.

Từ cầm kỳ thư họa đến y thuật võ thuật, Liễu Mạn Mạn hầu như đều biết.

Không phải là bồi dưỡng Liễu Mạn Mạn trở thành thánh nữ đời sau của Bách Hoa Cung chứ… trong lòng Sở Trần đột nhiên toát ra một ý nghĩ.

Phỏng chừng cũng tám chín phần.

về phần em gái Liễu Thiên Thiên, dựa theo tình hình này phát triển, phỏng chừng sẽ trở

thành nữ nhi tiếp theo của Bách Hoa Cung.

Không ai dám chọc tiểu độc nữ.

Sở Trần không quấy rầy Liễu Mạn Mạn, trực tiếp đi về phía phòng Liễu Như Nhạn.


Khi mười mấy bức tranh cổ được tu bổ này đặt ở trước mặt Liễu Như Nhạn, ánh mắt Liễu Như Nhạn nghim nhiên như nhìn chằm chằm Sở Trần như nhìn quái vật, hận không thể bắt Sở Trần nghiêm hình bức cung, hỏi trong nhà hắn đến tột cùng cất giấu bí mật gì, vậy mà có thể để cho hắn trong thời gian ngắn như vậy tu bổ xong những bức tranh cổ không trọn vẹn này.

Khi Liễu Như Nhạn nhịn không được mở miệng hỏi, sở Trần trả lời rất có lệ: “Bởi vì nhà ấm áp, khiến tôi linh cảm như suối trào.”

Sở Trần vẻn vẹn chỉ dùng vài ngày, liền tu bổ xong tranh cổ không trọn vẹn tồn kho cô chồng chất mấy năm đều.

“Liễu tỷ tỷ, tôi có khó khăn.”

“Thân là đệ tử Cửu Huyền, cần phải vượt khó tiến lên.” Liễu Như Nhạn đương nhiên biết vì sao Sở Trần đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Sáu đại tông sư nam hạ, Sở Trần chỉ là một

tiên thiên võ giả làm sao ngăn cản.

Trước khi sở Trần đến, Liễu Như Nhạn cũng đã đoán được, sở Trần sẽ cầu cứu cô.

Sở Trần thở dài một tiếng: “Để cho tôi chết trong tay lão tặc Bắc Đẩu đi.”

“Năm đại tông sư Dược Cốc đã ở trên đường đến Thiền Thành.” Liễu Như Nhạn liếc anh một cái, thản nhiên nói: “Đây hẳn là trước khi cửu Huyền Môn đóng cửa, các sư phụ ngươi giữ lại hậu thủ cho ngươi, miễn cho ngươi bị người khi dễ cũng không có người giúp ngươi.”

Ánh mắt Sở Trần sáng lên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi