Lời vừa dứt, khuôn mặt Tống Thu nhất thời nóng bỏng lên.
Hắn không được mời tham dự bữa tiệc đêm nay ở Hoàng Phủ, nhưng Hoàng Ngọc Hảiở trước mặt chỉ ra, khiến Tống Thu cảm thấy mình như bị bắt quả tang.
Bữa tiệc tối nay ở Hoàng Phù, có thể đến tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng đình đám ở Thiền Thành.
Đều được mời mà tới.
Cậu chỉ là đến cùng Sở Trần và Tống Nhan, vốn thân phận không
phù hợp.
Bất quá, Tống Thu không nghĩ tới sẽ có con cháu nhà họ Hoàng đứng ở cửa chặn, hơn nữa cỏn chỉ đích danh trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt, Tống Thu càm thấy vô cùng xấu hổ.
Nếu dưới đất mà có một lỗ hờ, cậu nhất định sẽ némHoàng Ngọc Hải vào đó ngay lập tức.
Hậu hoa viên của Hoàng Phủ là nơi mà nhiều người ở Thiền Thành mơ ước được đặt chân
đến.
“Thật xin lỗi.”
Tống Thu cảm nhận được rất nhiều ánh mắt, cố nén khuôn mặt bốc lửa, cười lớn, “Tôi chỉ là lái xe chở chị gái và anh rể của tôi qua.”
Tống Thu cảm thấy xấu hổ đến mức có cảm giác khó ngẩng đầu lên.
Dù sao, thật quá xấu hổ khi bị chặn lại trước cổng của Hoàng Phủ như thế này.
Tống Thu cảm thấy những ánh mắtchế giễu đang nhìn mình bốn phía.
Một cái tay liền đặt lên vai Tống Thu vỗ vỗ, “Anh rể nói đưa em vào.”
Tống Thu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Sở Trần.
Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hải mang theo một chút giễu cợt, nhìn Sở Trần.
Hắn là chủ nhà ở đây, Sở Trần làm sao có thể đưa người vào mà không có hắn?
Sở Trần không nhìn Hoàng Ngọc Hải, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn tấm bảng hiệuHoàng Phủ, nhẹ giọng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, nhà họ Hoàng, được biết đến là gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành, nhưng mà xem ra cũng không có dáng vẻ của nhà giàu đi.”
Vừa dứt lời liền khiến nhiều người choáng váng.
Mọi ánh mắt đều rơi vào Sở Trần.
Hoàng gia, gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành, là một sự thật sắt đá mà không ai có thể phủ nhận.
Nhưng tối nay, Sở Trần ở trước nhà họ Hoàng, thẳng thừng nói rằng nhà họ Hoàng trông không có dáng vẻ của một gia đình giàu có.
Điều này đủ để coi như một sự khiêu khích đối với tất cả những người nhà họ Hoàng.
“Đây chính là Sở Trầnsao?”
“Sở Trần, người được Hoàng lão gia tử ca ngợi là số một trong số thế hệ trẻ ở Thiền Thành, thậm chí còn kiêu ngạo hơn tôi nghĩ.”
“Tôi nghĩ là hắn đắc ý quên
mình.”
Thậm chí có người vừa mới đi vào Hoàng Phủ, cũng không nhịn được vô ý thức dừng bước, quay đầu nhìn xem một màn này.
Hoàng Ngọc Hải sắc mặt trở nên ảm đạm, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Cậu nói qua lời nói là phải chịu trách nhiệm với những gì minh nói.”
“Đường đường là gia tộc giàu có lại làm chuyện nhỏ mọn như vậy sao?”
Sở Trần cười cười, “Không chỉ có
không khoan dung độ lượng,liền lễ nghĩ cơ bản nhất cũng khiếm khuyết. Theo tôi thấy, xưng là kẻ giàu mới nổi ở Thiền Thành, còn tạm được.”
Lúc này, trong Hoàng Phủ liền có mấy người trẻ tuổi đi ra, vẻ mặt bất thiện nhìn Sở Trần.
Tống Nhan nhẹ nhàng kéo gấu áo cùa Sở Trần.