VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Cao Chấn Long không có phát lực đi công kích, tầng sóng gợn này đối với hắn cũng không có tác dụng phản chấn, giờ phút này Cao Chấn Long đang lẳng lặng cảm giác môn trận pháp này.

“Thiên Long Môn Trận?” sắc mặt Cao Chấn Long đột nhiên biến đổi mạnh mẽ, thốt lên, thần sắc mang theo không thể tin được.

Võ giả xung quanh cũng bởi vì một tiếng này của hắn xôn xao lên.

Thiên Long Môn Trận, ở giới võ giả có uy danh hiển hách.

Hộ Môn Đại Trận Cửu Huyền Môn, chưa bao giờ bị người phá qua.

Nhưng Thiên Long Môn Trận, làm sao có thể xuất hiện ở Thanh Phong Quan?

Từng đạo ánh mắt nhìn một đạo thân ảnh trước đại điện, anh vẫn như cũ tiêu sái tự nhiên vung quyền, thân ảnh khi thì cấp bách như giỏ, khi thì cuồng dã như tuấn mã, khi thì sắc bén như tia chớp, khi thì nhẹ nhàng như mưa xuân, mỗi một động tác của anh, không phải là luyện quyền, mà là đang diễn giải nghệ thuật võ thuật.

Không ít người ánh mắt mang theo không thể tưởng tượng nổi.


Phải biết rằng, Thiên Long Môn Trận, toàn bộ giới võ giả chỉ xuất hiện qua Cửu Huyền Môn, chưa từng có bất cứ nơi nào khác xuất hiện qua Thiên Long Môn Trận, thậm chí giới võ giả có loại đồng thuận, giống như loại đại

trận phòng ngự cấp bậc Thiên Long Môn Trận này, nhất định phải dựa vào thiên thời địa thế mới có thể bố trí hoàn thành, cho nên, trên thế giới, căn bản không tồn tại Thiên Long Môn Trận thứ hai.

“Không đúng, đây không phải là Thiên Long Môn Trận thật.”. Cao Chấn Long lại thốt ra, lông mày gắt gao cau.

Môn trận pháp này giống Thiên Long Môn Trận, nhưng cũng không phải Thiên Long Môn Trận thật.

Hắn suy đoán là từ Thiên Long Môn Trận sinh ra một loại trận pháp.

May mắn không phải Thiên Long Môn Trận, nếu không, căn bản không có bất kỳ khả năng phá giải nào.

Cao Chấn Long âm thầm suy nghĩ, cảm xúc còn đang ở trận pháp, đồng thời, đề phòng Giang Khúc Phong gần trong gang tấc ra tay.

Hắn kết luận, Giang Khúc Phong sẽ không cho phép hắn tùy ý cảm giác trận pháp như vậy, hắn cũng đang chờ Giang Khúc Phong ra tay, chỉ cần người thủ trận xuất thủ, tỷ lệ phá giải trận pháp càng lớn.

Nhưng mà, Giang Khúc Phong cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ còn lộ ra

một tia khinh thường.

Hắn có thể công kích Cao Chấn Long, ngăn cản hắn phá trận.

Nhưng hắn lại không ra tay.

Chính là chơi.

Chính là chắc chắn, Cao Chấn Long không có cách nào phá trận pháp của sở Trần.


Giang Khúc Phong tham dự toàn bộ quá trình bố trí trận pháp, hắn kết luận Cao Chấn Long không cách nào phá trận.

Năm phút trôi qua.

Cao Chấn Long sắc mặt trở nên có chút khó chịu, trận pháp phức tạp, vượt qua tưởng

tượng của hắn.

Thế nhưng, trước mắt bao người, Cao Chấn Long không thể nói không có cách nào phá trận, ánh mắt chỉ có thể nhìn về phía Giang Khúc Phong.

Chỉ cần Giang Khúc Phong ra tay, hắn lập tức rút lui về phía sau, vậy thì có cái cớ hợp lý… Giang Khúc Phong ngăn cản khiến hắn không có cách nào phá trận.

Nhưng mà, đúng lúc này, Giang Khúc Phong cảnh giác lui về phía sau một bước, như lâm đại địch nhìn chằm chằm Cao Chấn Long.

Thấy thế, thần sắc Đặng Kiệt Hổ vui vẻ, lúc này lớn tiếng mở miệng nói: “Mọi người mau xem, đừng chớp mắt, Long ca sắp phá trận!”

vẻ mặt Cao Chấn Long ngưng đọng lại, ngơ ngác nhìn Giang Khúc Phong, bên tai vang vọng thanh âm của Đặng Kiệt Hồ.

Tất cả các mắt đều nhìn về phía hắn.

Dù sao, đây chính là song hiệp phái Bắc Đẩu có uy danh hiển hách, hắn có thể thất bại một lần, nhưng tuyệt đối không cho phép mình liên tục thất bại.

Huống chi, phá phòng ngự đại trận, là thế

mạnh của hắn.

Cũng không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc đặc sắc.


Trong đám người, một thân hình tương đối nhỏ nhắn trà trộn vào trong đó, nhìn ra xa, âm thầm cắn răng, ngẩng đầu đảo qua bốn phía, cô muốn tìm một vị trí cửa gió, thi triển khói độc, nếu không, một khi trận pháp bị phá, nhiều võ giả như vậy vọt vào, thực lực của Sở Trần mạnh hơn nữa, cũng hai quyền khó địch bốn tay.

Liễu Thiên Thiên khuôn mặt lụa mobgr che, đôi mắt đẹp chuyển động một chút, tập trung một chỗ cao.

Nhanh chỏng đi vê phía nơi đó.

Việc phóng xạ khói độc, điểm cao là vô cùng quan trọng, ngoài ra, còn có một điểm mấu chốt, chính là hướng gió cùng thời cơ.

Con ngươi Liễu Thiên Thiên nhìn Cao Chấn Long đang cố gắng phá trận, tay cầm độc phấn, giờ phút này hướng gió cũng đúng rồi, cô liền chờ thời cơ trận pháp bị phá, trong nháy mắt trận pháp bị phá, võ giả xung quanh tranh nhau tràn vào quảng trường, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, sẽ có khói độc từ phía sau bọn họ bay tới.

Đang ở thời điểm Liễu Thiên Thiên hết sức chăm chú, bên tai bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm: “Em làm sao lại ở chỗ này.”

Liễu Thiên Thiên hoảng sợ, nghiêng mặt nhìn lại, là thanh âm của chị.

Liễu Mạn Mạn tay cầm vỏ kiếm, trường kiếm giấu ờ phía sau, mặt quấn lụa mỏng, thoạt nhìn là trang phục chuẩn bị chiến đẩu, lúc này cau mày đi tới, Liễu Thiên Thiên vì tìm kiếm điểm cao, tránh khỏi đám người, quá dễ bị người phát hiện, nếu như không phải đa số người chú ý đều ở trên người sở Trần cùng với Cao Chấn Long đang phá trận, khẳng định sẽ có người nhìn thấy thiếu nữ cầm độc phấn này.

Liễu Mạn Mạn trước tiên đi tới, cô muốn

ngăn cản Liễu Thiên Thiên hồ nháo.

“Em…” Liễu Thiên Thiên theo bản năng nắm chặt túi trong tay một chút, bên trong túi chứa chính là độc phấn.

Không đúng, sao chị cũng lại ở đây?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi