VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Đoàn người vừa định rời đi, Sở Trần đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn thi thể ngã xuống xung quanh.

Có người không ở đây.

Hơn nữa còn là người trong đoàn người Chiến Long Đảo, Sở Trần ấn tượng sâu sắc nhất.

Trạm Mục Tư!

Sở Trần lại nhìn kỹ một lần nữa, hiện trường không có thi thể Trạm Mục Tư.

“Trạm Mục Tư không có ỏ’ đây, đội ngũ phái Bắc Đẩu còn có người sống sót.” sỏ’ Trần mỏ’ miệng, nói tình huống đại khái về Trạm Mục Tư cho Giang Ánh Đào.

Giang Ánh Đào bày tỏ trước tiên sẽ điều động giám sát từng giao lộ ở gần, vừa có tin tức, lập tức thông báo cho Sở Trần.


Nhiệm vụ điều tra của Cục đặc chiến được triển khai khẩn trương.

Màn đêm buông xuống.

Trong xe chạy nhanh tốc độ cao, thần sắc Mộ Dung Thừa Phong ngưng trọng vô cùng.

Tin tức đoàn người Chiến Long Đảo bị sát hại truyền đến, chợt giống như một ngọn núi lớn đè lên đình đầu bọn họ, khiến bọn họ khó có thể bình tĩnh lại.

Phải biết rằng, Chiến Long Đảo chết đi, là một cường giả tông sư đình phong cùng với mấy vị tông sư giai đoạn sau, nếu như tai nạn cũng giáng xuống phái Bắc Đẩu, Mộ Dung Thừa Phong tự hỏi, hắn cũng không cách nào dẫn dắt phái Bắc Đẩu đột phá vòng vây.

Ngoại trừ lần đầu tiên chạy trốn khỏi Thiền Thành, trở về phái Bắc Đẩu, không còn lựa chọn nào khác.

“Còn một tiếng, là có thề trỏ’ lại tông môn.” Đặng Kiệt Hồ cũng cáng thẳng thần kinh, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn ngồi ờ vị trí dựa vào cửa sổ, mà nhận được tin tức là, đội ngũ Chiến Long Đảo, tắt cả đều chết dưới tiễn thuật thần bí.

Trong đầu Đặng Kiệt Hổ chưa từng ảo tưởng ra hình ảnh

một mũi tên nhọn xuyên qua cửa sồ xe bắn vào.

“Giới võ giả, sắp thay đổi.” Thần sắc Cao Chấn Long ngưng trọng đến cực điểm. “Sau khi chúng ta trở về, trước tiên phải mở đại trận Hộ Sơn ra, sau đó triệu tập đệ tử phái Bắc Đẩu ở bên ngoài trở về, lúc cần thiết…chì sợ còn phải kinh động lão tổ.”

Kinh động lão tổ… đồng tử Mộ Dung Thừa Phong khẽ co rụt lại, nếu không phải tông môn đến thời điểm sinh tử tồn vong, lão tổ không thể xuất hiện.

Phái Bắc Đẳu là như thế, các tông phái như Đạt Ma Sơn cũng vậy.

Võ giả cũng là người, không thoát khỏi tuần hoàn sinh lão bệnh tử, nhưng, võ giả thực lực càng mạnh, cảnh giới càng cao, sẽ tương ứng kéo dài tuổi thọ, một vài lão tồ đại tồng phái, trên cơ bản đều là ở vào trạng thái bế quan, tìm kiếm khả nàng cảnh giới cao hơn, từ đỏ đạt được thọ mệnh lâu dài hơn, nhưng mà, đại đa số, cuối cùng đều là thất bại, thậm chí cỏ chút trực tiếp ở bế quan chết già, thế hệ sau của tông phái cũng không biết.

“Cửu Huyền Môn thật sự quá độc ác.” Đặng Kiệt Hổ oán hận nói: “Bọn họ đã nồi bật ở Thanh Phong Quan, lại còn không chịu bỏ qua, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, bọn


họ cho rằng làm như vậy, có thể xưng bá giới võ giả, lệnh võ giả làm nô sao?”

“Ai nói cho ngươi biết, đây là Cửu Huyền môn làm?” Mộ Dung Thừa Phong hỏi.

Đặng Kiệt Hồ hít sâu một hơi: “Ngoại trừ Cửu Huyền Môn, ai còn có thực lực như vậy.”

Đồng tử Mộ Dung Thừa Phong khẽ co rụt lại: “Nhưng tin tức này, là Cửu Huyền Môn thồng qua Cục đặc chiến truyền cho chúng ta.”

“Nói không chừng là vừa ăn cướp vừa la lảng.” Cao Chấn Long nghiến răng nghiến lợi: “Cửu Huyền Môn chính là cố ý thông qua cách này, muốn che đậy, kì thực chính là giết đội

ngũ Chiến Long Đảo lập uy! Từ giờ trở đi, giới võ giả, ai còn dám trêu chọc Cửu Huyền Môn?”

“Cửu Huyền Môn cũng không phải vô địch, nếu lão tổ xuống núi…” Đặng Kiệt Hổ thốt ra.

“Trừ phi có chứng cứ xác thực chứng minh võ giả Cửu Huyền Môn tàn sát, nếu không, không thể kinh động lão tồ.” Mộ Dung Thừa Phong trực tiếp lắc đầu: “Khồng chỉ có chúng ta, Đạt Ma Sơn cũng vậy, theo ta được biết, Đạt Ma Sơn có một vị Bồ Tát, nếu còn sống, có chừng 150 tuổi rồi.”

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã chạy về phía đường núi.

Rất nhanh liền tiến vào phạm vi tông môn của phái Bắc Đẩu.

Lòng của mọi người rốt cục cũng buông xuống.

“Dù sao, chúng ta đã trở về an toàn.” Mộ Dung Thừa Phong hiện tại bắt đầu lo lắng chính là, mất Thất Tinh Kiếm, đợi lát nữa sẽ giải thích với đám người bảo thủ của tông môn như thế nào.

Đối thoại và lo lắng tương tự lên men giữa các môn phái trong giới võ giả.

Không ngoài dự đoán, mũi nhọn dần dần chỉ về phía Cửu Huyền Môn.


Trong vòng hai ba ngày kế tiếp, thình thoảng lại có tin tức truyền ra, chỉ trích Cửu Huyền Môn, tàn sát võ giả Chiến Long Đảo.

Đối với việc này, Cửu Huyền Môn cũng không có công khai đáp lại.

Đội ngũ Cửu Huyền Mồn trợ giúp ngày thứ hai sau khi chiến đấu chấm dứt liền rời khỏi Thiện Thành, trở về tông môn.

Mạc Vô ưu tuy rằng rất không nỡ, nhưng vẫn đi theo đội ngũ trở về, trước khi đi, cô ở trước mặt Sở Trần bảo đảm, cô nhất định sẽ chăm chì luyện kiếm, không phụ Thất Tinh Kiếm Sỏ’ Trần đưa cho cô.

Thiên Bảo đạo sĩ và Chu Đại Tráng ở lại, phụ trách bảo vệ Sở Trần chu toàn, trước khi không điều tra rõ hung thủ, bọn họ không yên tâm an nguy của Sở Trần.

Dẩn đội trở về chính là Lữ Chính Phương, đương nhiên, Trương đạo trưởng cũng bị mang theo cùng nhau trỏ’ về, mang theo tâm tình cực kỳ phức tạp, Trương đạo trưởng mở ra hành trình viên mộng.

Hai ngày nay, ngoại trừ mỗi ngày liên lạc với Giang Ánh Đào, tìm hiểu tiến độ vụ án, Sở Trần vẫn luôn suy nghĩ một vắn đề…

Chính xác thì bỏ sót cái gì.

Chính mình hình như bỏ quên cái gì.

“Kỳ quái, loại cảm giác này, thật giống như là từ thành phố Riyadh trở về nước vậy…” Thân hình Sở Trần đột nhiên cứng ngắc một chút.

Phong ca!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi