VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Tống Nhan tan làm trở về, vừa lúc nhìn thấy một màn Ninh Tử Mặc được khiêng lên xe, trợn mắt cứng lười.

Khi nghe tin vui của Ninh Tử Mặc và Dương Tiếu cắn, Tống Nhan cũng thay bọn họ cảm thấy vui.

Thời gian là ngày 15 của tháng tới.

“Cuối cùng bọn họ cũng đạt được thành quả xứng đáng.” Tống Nhan từ đáy lòng vui mừng.

Sỏ’ Trần nắm tay Tống Nhan, hai người liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ cười.

Bọn họ có duyên phận đi đến ngày hôm nay, cũng không phải là dễ dàng.

“Nói cho em biết một tin tốt.” Sờ Trần mỉm cười nói: “Địa điểm lựa chọn Dược phẩm Bắc Trần bên kinh thành đã định ra, hơn nữa bắt đầu chuẩn bị công tác trang trí.”


“Thật sao?” Tống Nhan vui mừng.

Bắc Trần tiến quân vào kinh thành, là một mục tiêu cùa Tống Nhan, nhưng chuyện xảy ra gần đây thật sự quá

nhiều, cô cũng không có nhắc tới trước mặt Sờ Trần, trong khoảng thời gian này, Tống Nhan cũng từng ủy thác cho bạn bè ỏ’ kinh thành hỏi thám, nhưng vẫn không tìm được chỗ thích hợp.

Không nghĩ tới, Sở Trần lại không một tiếng động an bài thỏa đáng tất cả.

“Hoàn toàn là sự thật.” Sở Trần nói: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn, trước khi Tiếu Mặc kết hồn, công ty mới của Bắc Trằn cũng có thể trang trí xong.”

Có một người em họ nhàn rỗi, hiệu suất làm việc chính là cao.

Tất cả đều là Sở Tiều Ngư an bài.

Theo Sờ Tiều Ngư, đây là lần đầu tiên Sở Trần dặn dò hắn làm việc, đương nhiên phải làm thỏa đáng.

Trỏ’ lại biệt thự, Sở Trần lại liên lạc với Sở Tiểu Ngư, xác nhận vấn đề lựa chọn địa điểm chi nhánh kinh thành của Bắc Trần.

Đầu dây bên kia, Sở Tiều Ngư hưng phấn hỏi thám Sờ Trần tình huống chi tiết về trận Thanh Phong Quan một trận, cỏ thể thắy được, trận Thanh Phong Quan đã hoàn toàn truyền

ra, đồng thời, cái chết của đội ngũ Chiến Long Đảo cũng đang truyền điên cuồng, ngay cả Sở Tiểu Ngư cũng tò mò hòi một câu trước khi cúp điện thoại.

“Chúng tôi cũng đang điều tra.” Sở Trần trả lời: “Chuyện này rất có khả năng có liên quan đến thế lực võ giả nước ngoài.”

Trong Cục đặc chiến cũng có ghi chép về thế lực võ giả nước ngoài, hiểu rõ nước ngoài trong miệng Sở Trần, không phải các quốc gia khác ngoài Trung Quốc, mà là sâu trong vùng biển thực sự, chiếm cứ thế lực võ giả vùng biến giữa các loại đảo.

Sở Tiếu Ngư gật đầu: “Em hiếu rồi.”


Bên ngoài trời mưa to, trong phòng cũng là nước chảy.

Sau khi Sở Trần đánh chuông thu binh, tr@n truồng trên người, trực tiếp khoanh chân ngồi trên giường.

Đôi mắt đẹp của Tống Nhan trên trán thấm đẫm mồ hôi nhìn thân hình đường cong hoàn mỹ này, lâm vào si mê, cô càng thêm mê luyến.

Đồng thời, Tống Nhan cảm giác sức mạnh thân thề cùa mình liên tục tăng lên, tự nhiên vận chuyển Đạo Môn Nhiếp

Sinh Công.

Sở Trần cũng đang vận dụng thuật thồ nạp của Đạo Môn Nhiếp Sinh Công đế tu luyện.

Quả nhiên là buối sáng đang tu luyện, buổi chiều đang tu luyện, buổi tối cũng đang tu luyện.

Hơn nũ’a Tinh Thần Thổ Nạp Thuật tùy thời tùy chỗ vận chuyến, Sở Trần cơ hồ một ngày 24 giờ đều tu luyện.

Sau khi Tống Nhan ngủ say, Sở Trằn nhìn thoáng qua điện thoại, Giang Ánh Đào vừa lúc gửi tới một tin nhắn.

“Bạch Thủy Trại nghi ngờ có bóng dáng Trạm Mục Tư xuất hiện qua.” Giang Ánh Đào hỏi ý tứ của Sở Trần.

“Nói chuyện trực tiếp đi.’’ Mặc dù đã gần 12 giò’ đêm, nhưng tin tức về hành tung của Trạm Mục Tư không thể chậm trễ, chuyện liên quan đến chân tướng đội ngũ Chiến Long Đảo bị giết.

Hẹn địa điểm gặp mặt, Sở Trần đi ra khỏi Tống gia, trong lúc bất chợt có chút nhớ người công cụ Tống Thu kia.

Đội mưa chặn một chiếc taxi, nhanh chóng đi vào màn mưa.

Nửa giờ sau, ở một ngã tư đường cao tốc, Sờ Trần xuống xe, Giang Ánh Đào cũng đến, lái xe là Tư Đồ Tĩnh.


“Sở đội, anh lại không biết lái xe?” Tư Đồ Tĩnh giống như phát hiện ra đại lục mới khẽ hô.

Phải biết rằng, Sò’ đội trong mắt các cô, văn võ song toàn, vua toàn năng không hơn không kém.

Sở Trần mặt không đồi sắc: “Uống rượu không lái xe.”

Trong lòng thầm hạ quyết tâm, ngày mai liền đàng ký thi bằng lái xe.

Chiếc xe đi vào cao tốc.

Sở Trần nhìn thoáng qua Giang Ánh Đào, người phụ nữ toàn thân tản ra vẻ nguy hiểm, một thân váy đen, ở trong hoàn cảnh hơi u ám, da thịt trắng như tuyết làm nồi bật vẻ đẹp mê hoặc.

Giang Ấnh Đào quen thuộc mở sổ ghi chép ra, tìm được mấy tấm ảnh, tới gần Sở Trần: “Anh xem, bức đầu tiên là hôm nay có du khách chụp ảnh ở Bạch Thủy Trại không cấn thận chụp được một bóng dáng, từ đường nét khuôn mặt mà xem, cùng Trạm Mục Tư mắt tích cực kỳ giống nhau, chúng tôi lập tức lấy tất cả camera giám sát trong phạm vi Bạch Thủy Trại, cuối cùng tìm được mấy tắm ảnh này, tôi có chín phần chắc chắn có thế khẳng định, người này chính là Trạm Mục Tư.”

“Còn lại một phần thì sao?” Sở Trần nhìn thoáng qua Giang Ánh Đào.

Giang Ánh Đào tràn đầy tự tin: “Một phằn khả nàng còn lại chính là trên thế giới có người giống như Trạm Mục Tư, còn nữa, anh xem góc độ cùa những bức ảnh này, Trạm Mục Tư một mực đi lên núi, đồng thời cố ý tránh đi nơi đông người, cũng đang cố ý tránh né camera, chẳng qua, những nơi này, hắn cán bản không tránh được.”

“Thật không hồ là tồ trường tồ điều tra, một tấm ành du khách lại đều có thể bị cô tìm được Trạm Mục Tư.” Sở Trần

khen một tiếng, cũng cẩn thận quan sát mấy tấm ảnh này, càng thêm đồng ý với phân tích của Giang Ánh Đào, anh cũng cơ hồ khẳng định, đó chính là Trạm Mục Tư: “Hắn làm sao từ Thiền Thành chạy đến Bạch Thủy Trại ỏ’ Tăng Thành?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi