VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Lần tiếp theo gặp mặt có lẽ chính là ở vùng biền, nơi đó có hung hiểm không thể dự đoán được.

Nhưng Sở Trần cùng Giang Ánh Đào đều tự mình kiêm sứ mệnh, bọn họ nhất định phải đi.

Đêm nay, đều uống thỏa thích.

Tiêu Phong vào khoảng một giờ sáng liền say xỉn, Giang Ánh Đào sắp xếp bảo vệ quán bar dìu Tiêu Phong đi đến phòng khách sạn bên cạnh ở.

Đương nhiên, Hạ Bắc so với Tiêu Phong ngược lại nhanh hơn, cùng nhau bị đưa đi.

Tư Đồ Tĩnh không thắng nối, sớm rời đi.


Bên trong phòng riêng chì còn lại hai người Sở Trần cùng Giang Ánh Đào.

Giang Ánh Đào khuôn mặt má hồng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, dưới tác dụng của rượu, cả người giống như quả đào mật.

Lúc uống thoải mái, Giang Ánh Đào còn nhảy một điệu

múa, nhẹ nhàng uyển chuyển như mộng như ảo.

Sở Trần cũng có chút say rượu, ánh mắt mang theo một chút mông lung, cảnh đẹp trước mắt, tựa như tiên cảnh.

“Gặp lại ở biển.” Cuối cùng, bàn tay ngọc trắng nõn của Giang Ánh Đào nhẹ nhàng đặt lên vai Sở Trần, nâng cằm tinh mỹ mê người, nhẹ nhàng nói bên tai Sở Trần một tiếng.

Gặp lại ở biền.

Sờ Trần tối nay không về nhà.

Anh ở khách sạn bên cạnh quán bar, vừa tỉnh lại, đầu óc thoáng mê man, đêm qua uống quá nhiều, các loại rượu hỗn tạp cùng một chỗ, hơn nữa không có dùng nội lực đi chống lại sự xâm nhập của rượu, Sở Trần khó có được một lần uống đến hơi say.

Khoanh chân mà ngồi, vận chuyển công pháp, nửa giờ sau, Sở Trần lần nữa mở mắt, thần thái sáng láng.

Gửi tin nhắn cho Giang Ánh Đào, biết được Giang Ánh Đào và Tư Đồ Tĩnh đã xuất phát.

Sau khi gọi Tieu Phong cùng Hạ Bắc lên cùng nhau uống trà sáng, Sở Trần liền lên đường về nhà.


Thế cục vùng biển càng ngày càng cáng thẳng, anh cũng phải nắm chặt thời gian, hy vọng cỏ thế có đột phá.

Trên đường về nhà, Sở Trần lại thử gọi điện thoại cho cha mẹ, điện thoại của bọn họ vẫn không thể kết nối.

Nhị thúc Sỏ’ Khai Bình bên kia cũng không có tin tức cụ thẻ truyền đến.

về đến cửa nhà, Sở Trần vừa mới xuống xe, một đống phóng viên xông tới.

“Sở Trần, chúng ta chờ anh đã lâu, có thế nói chuyện vài câu không?”

“Sở thần y, có thể cho chúng tôi biết nguyên lý đánh đàn chống khối u là gì không? Đây có phải là một bước đột phá mới trong hệ thống y học cổ truyền Trung Quốc?”

“Nghe nói anh có một cá cược với Trình Viên Tường và một số bác sĩ Tây Minh Hội khác, anh thật sự sẽ để họ đến y quán Liễu gia làm thực tập sinh sao?”

Sở Trần mơ hồ một chút, lập tức phục hồi tinh thần lại, ngày hôm qua tin tức đánh đàn trị bệnh truyền ra ngoài.

Bị chặn ở cửa, không nói vài câu cũng không được, Sở

Trần dừng lại, ý bảo mọi người an tĩnh.

“Về việc đánh đàn chống với khối u, đây là hạng mục thứ hai mà công ty Bắc Trần nghiên cứu chế tạo sau Tống Nhan Cao, tình huống cụ thề…” Sờ Trần nghiêm nghị nói: “Bởi vì là cơ mật thương mại, cho nên thật xin lỗi, tạm thời không thể trả lời, nếu như mọi người có hứng thú, có thề nghiên cứu thêm một chút Tống Nan Cao của Dược phẩm Bắc Trần chúng tôi, công hiệu của Tống Nhan Cao có rất nhiều, ví dụ như…”


Nhiều phóng viên nhìn nhau.

Hiện trường thậm chí còn có truyền thông đang cầm điện thoại di động phát sóng trực tiếp.

Đều muốn biết được bí mật đánh đàn khối u trước.

Có người hoài nghi là thủ đoạn che mắt, có người nói là thủ đoạn thần tiên, mọi người bàn tán xôn xao.

Sở Trần xuất hiện khiến tất cả mọi người cảm thấy mừng rở không thôi, một đám dựng thằng lỗ tai, không dám bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Nhưng nghe xong, tắt cà mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, bọn họ phảng phất nghe được trực tiếp về Tống Nhan Cao.

Nhưng mấu chốt là, Sở Trần giờ phút này nói rất nghiêm túc, tựa hồ thật sự đang giải thích vấn đề của bọn họ, điều này khiến bọn họ không tiện cắt ngang.

Nám phút sau, Sở Trần tổng kết lời thoại: “Giai đoạn tiếp theo, Bắc Trần sẽ thiết lập chi nhánh ỏ’ kinh thành, đồng thời mở rộng kênh của Tống Nhan Cao, đồng thời tích cực nghiên cứu phát triền dự án đánh đàn chống khối u, cho nên, xin mời đón chờ.”

Nói xong, Sở Trần tiêu sái xoay người, đi vào biệt thự trang viên.

Nhiều phóng viên truyền thông nhìn nhau.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi