VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Ngươi lúc đó đã trải qua cảnh Chiến Long Đảo sụp đổ, cỏ biết lực lượng phân bố của Thiên Ngoại Thiên hiện giờ ở Chiến Long đảo không?” Thiên Bào đạo sĩ hỏi Trạm Vũ, hiện tại cách duy nhất bọn họ có thể thu thập tin tức chính là Trạm Vũ.

“Vài cường giả khí tức cảnh.” Ánh mắt Trạm Vũ mang theo hoảng sợ, sợ hãi: “Sau khi bọn họ dễ dàng hùy diệt đại trận hộ đảo, lấy thế phá hủy, nghiền ép cường giả Chiến Long Đảo chúng tôi, bao gồm cả ông nội của tôi…” Thân thể Trạm Vũ run lên, ông nội của hắn chính là Trạm Hòe. Lúc ấy, Trạm Vũ tận mắt nhìn thấy, ông nội bị cường giả khí tức cảnh Thiên Ngoại Thiên dùng thần tiễn bắn chết.

“Đúng rồi.” Trạm Vũ lau nước mắt, hít sâu một hơi: “ông nội từng nói qua, ông đã giao ốc biển nhỏ giao cho tiền bối Trạm Vô Địch, không biết hiện tại bây giờ thế nào?”

“Trạm Vô Địch đã bị Thiên Ngoại Thiên giế t chết rồi.” Lời nói của Thiên Bảo đạo sĩ vừa dứt, sắc mặt Trạm Vũ đột nhiên đại biến, tái nhợt: “Vậy, ốc biền nhỏ….”

“Yên tâm, ốc biển nhỏ không bị mất.” sỏ’ Trần nghe thấy đề tài hứng thú, lúc này đáp một câu: “Ngươi có biết dùng ốc biền nhỏ liên hệ với cường giả tứ tông không?”

Trạm Vũ giật mình, thân thể theo bản nàng run lên.


Hắn không biết.

Ông nội càn bản không kịp nói rõ cho bất luận kẻ nào, đã bị đánh chết.

Trạm Vũ còn nhớ rõ, lúc đó khi ông nội giao ốc biển nhỏ cho Trạm Vô Địch, đã từng nói, là vì phòng ngừa Chiến Long Đảo bên này phát sinh biến cố, nhưng Trạm Vũ cũng không nghe thấy ông nội nói cho Trạm Vô Địch biết cách sử dụng ốc biển nhỏ.

Chỉ có thể dựa vào chính mình.

Sở Trần khẽ thở dài.

Đây xem như là một tin xấu từ khi lên Chiến Long Đảo tới nay.

Tình hình ác liệt hơn so với tưởng tượng.

Sở Trần châm cứu hai người một vòng qua đi, đi ra khỏi hầm.

“Tiểu Trần, ta cùng đại tráng sư thúc ngươi đi ra ngoài một chuyến, tìm hiểu tin tức.” Thiên Bảo đạo sĩ nói: “Vẩn là phải biết rõ tình huống cụ thể hiện tại của Chiến Long Đảo, mới có thể thực hiện hành động.”

“Đề tôi đi.” Liễu Như Nhạn mở miệng.


Thiên Bảo đạo sĩ cùng Chu Đại Tráng đồng thời sửng sốt.

Bọn họ đều biết thân phận của Liễu Như Nhạn, cũng biết cô là khí tức cảnh, thế nhưng, loại chuyện lẻn vào doanh trại địch tìm hiểu tin tức này, cũng không thích hợp với thánh nữ Bách Hoa Cung.

“Vậy vất vả rồi Liễu tỷ tỷ.” Sở Trần nói.

Liễu Như Nhạn đứng lên: “Chuyện không nên chậm trễ.”

Sau khi Liễu Như Nhạn đi ra ngoài, hai vị sư thúc mới phục hồi tinh thần lại.

“Tiểu Trần, sao ngươi có thể để Liễu cô nương làm chuyện như vậy?” Chu Đại Tráng có chút bất mãn: “Cồ ấy chính là thánh nữ Bách Hoa Cung, ta nghe nói thánh nữ Bách Hoa Cung quanh nãm đều không ra ngoài, tìm hiểu loại chuyện này, đương nhiên là chúng ta thích hợp làm.”

Sờ Trần híp cười: “Không ai thích hợp hơn Liễu tỷ tỷ.”

Hai vị thúc thúc đồng thời cho Sờ Trần một ánh mắt ‘Ta không tin’.

“Nếu hai người không tin… chờ Liễu tỷ tỷ trở về sẽ biết.” Sở Trần nói: “Ta dám bảo đảm, tình báo Liễu tỷ tỷ mang về, nhắt định sẽ làm cho hai người chấn động.”

Người khác không biết, sỏ’ Trần có thề rất rõ, một phận quan trọng khác của Liễu tỷ tỷ thân.


Nữ hiệp đạo giới trên toàn thế giới, đạo tặc Hỏa Yến.

Thuật bí mật đi cùa cô, tự nhận mình là thứ hai, cũng không ai dám nói thứ nhất.

Sở Trần nhìn thoáng qua Tiên Tiên bên cạnh, Tiên Tiên có chút hoảng hốt, đôi mắt to đang né tránh.

Chú Sở so với Diêm vương gia còn hung dữ hơn.

Lời nói của chị gái xinh đẹp khiến Tiên Tiên cảm thấy hoang mang.

“Tính rồi.” Trạm Vũ hưng phấn kích động lao ra khỏi hầm, lớn tiếng hô lên: “Bà bà sáu ngón tỉnh rồi.” Trạm Vũ thần sắc mang theo không thể tin nhìn về phía Sở Trần.

Đây thật sự là thần y!

Trạm Vũ lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể đoạt mạng từ trong tay Diêm vương gia.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi