VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Hắn đường đường là thiếu gia thử ba của nhà họ Hạ, nhưng mà hắn không gánh nổi người này.

Đến cửa nhà họ Hoàng, Sở Trần dừng bước, Tiểu Vô Ưu vẫn luôn ở bên cạnh Tống Nhan.

“Vô cô nương, tôimuốn tới chỗ của cô mua vài thứ.”

Sở Trần nói.

Vô cô nương?

Tiểu Vô ưu sửng sốt.

Tống Nhan trợn nhìn Sở Trần một cái, “Vô ưu cô nương người ta không phải họ Vô.”

Tiểu Vô Ưu cũng có phản ứng, trừng mắt nhìn Sở Trần, “Bản cô nương họ Mạc!”

Mạc Vô Ưu.

Sở Trần liếc nhìn gương mặt trong sáng của cô gái, thờ dài lắc đầu.

Cô gái Vô Ưu, cả đời Vô Ưu.

Nhưng cái họ này có vẻ không được tốt cho lắm. Mạc … Mạc Vô Ưu

Sở Trần đột nhiên có ý muốn tính cho cô gái này một quẻ, “Vô cô nương, tôi sẽ tính cho cô một quẻ nhé, thế nào?”

Mạc Vô Ưu,”…”

Tên ngốc này ỷ vào mình có thực lực mạnh, liền có thể tùy tiện cho ta tên hiệu sao?

Cả nhà ngươi mới là vô cô nương.

Mạc Vô ưu lười tranh luận với Sở Trầnvề chuyện này, cô trực tiếp từ chối, “Không cần.”

Cô biết Sờ Trần có thực lực, có điều, càng là ngườitrong Kỳ môn, thì càng kiêng kị bị người khác xem bói, đoán mệnh, Mạc Vô Ưu cũng không ngoại lệ.

Tống Thu lái xe tới, Sờ Trần muốn đi đến cửa hàng của Mạc Vô Ưu mua đồ, vì vậy tự nhiên tiện đường sẽ đưaMạc Vô Ưu trờ về.

Trên đường đi, Tống Nhan có chút do dự muốn nói nhiều lần.

Loại cửa hàng cũ đó bán những thứ bình thường không dùng đến, tại sao Sở Trần lại mua những thứ này?

Tống Nhan nhớ tới cái đêm Tống Khánh Long xúc phạm Hoàng ngũ gia, Sở Trần còn nói rằng anh ta vẽ những vòng tròn để nguyền rủa Tống Khánh Long.

Liệu tên ngốc này có thực sự biết Kỳ môn thuật giống như Trương Đạo Trưởng?

Trương Đạo Trưởng ở nhà họ Tống năm năm, người nhà họ Tống ít nhiều cũng biết một số

thủ thuật của Kỳ môn.

Tại cửa cửa hàng cũ, Sở Trầnngẩng đầu nhìn lên và nhận thấy trên cửa cửa hàng cũ có một tấm bảng cổ có khắc dòng chữ Tinh La tiểu điếm’.

Tinh La Môn.

“Anh muốn mua cái gì?”

Mạc Vô ưu cũng rất tò mò.

Sở Trần suy nghĩ một chút, đem giấy bút, lập danh sách đồ cần mua, đưa cho Mạc vỏ Ưu.

Mạc Vô ưu liếc, có chút khó hiểu mà liếc nhìn Sở Trần, “Anh ờ đây chờ tỏi một chút.”

Mạc Vô ưu bước vào trong.

“Anh rể, làm thế nào mà anh lại tới nơi như thế này?”

Tống Thu lúc này mới dám lên tiếng, “Em cảm thất nổi hết da gà toàn thân, sao lại có cảm giác u ám như vậy chứ.”

Tống Thu không ngờ tới cô gái nhìn trong sáng và xinh đẹp này vậy mà lại là chủ của cửa hàng u ám này.

“Tiểu Thu, không được nói bậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi