VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Không có người có thể nghĩ tới, sau bữa tiệc sinh nhật của lão gia tử nhà họ Hoàng, Hoàng lão gia tử lại xuất hiện ở cửa hàng cũ nát nằm sâu trong con phố cổ này.

Cùng đi với lão gia tử là người lái

xe của ông, một người đàn ông trung niên, nhìn toàn thân đều toát ra vẻ đầy sức mạnh, cùng với cháu đích tôn của nhà họ Hoàng, Hoàng Ngọc.

“Tiểu Vô Ưu, tối nay thế mà lại không qua ăn cơm với Hoàng gia gia.”

Hoàng Giang Hồng cười nói, ánh mắt đầy ân cần.

“Vô Ưu không thích chỗ náo nhiệt lắm.”

Mạc Vô Ưu Nhu nói, “ông nội đang ở trong, Hoàng gia gia hãy

vào đi.”

“Vô ưu, ta vừa tới.”

Hoàng Ngọc cảm thấy rằng mình như không tồn tại, cuối cùng không nhịn được liền lên tiếng.

Mạc Vô Ưu, “Ồ.”

Hoàng Giang Hồng bước vào nhà một mình.

Hoàng Ngọc đứng bên cạnh Mạc Vô Ưu, ngàn vạn lời định nói từ miệngtrực tiếp bị ngăn chặn, bị hắn bị một chữ ‘ồ’ của Mạc Vô Ưu làm cho toàn thân đều khó

chịu.

Gian phòng bên trong.

Mạc Nhàn đang bắt mạch choHoàng Giang Hồng.

Một lúc sau, Mạc Nhàn mới buông tay ra, “Mấy ngày nayông cảm thấy thân thể của mình thế nào?”

“vẫn không thấy chuyển biến gì, ta toàn thân đều không thể phát lực.”

Hoàng Giang Hồng thở dài, “Thật giống như bị trúng tà.”

Mạc Nhàntrầm tư.

Hoàng Giang Hồng tự rót một tách trà, “Lão Nhàn, không nghĩ tới, lần này ngay cả ông cũng không làm được gì.”

“Tối nay tôi tính cho ông một quẻ.”

Mạc Nhàn nói, “ông vừa đến tám mươi tuổi, tuy rằng gặp tai ương nguy hiểm, nhưng mà sẽ may mắn gặp được quý nhân.”

“Quý nhân?”

Hoảng Giang Hồng khẽ giật

mình.

Ông cũng không hỏi nhiều.

Có vài lời, thầy tướng của Kỳ môn sẽ chỉ buông nhẹ một câu như thế rồi thôi.

Mạc Nhàn chống gậy đích thân tiễn Hoàng Giang Hồng ra khỏi cửa, do dự một lúc, ông nói: “Sau bảy ngày, sẽ có bước ngoặt.”

Thân thể Hoàng Giang Hồng không khỏi chấn động.

ông nghĩ về những gì Sở Trần đã nói với ông trong bữa tiệc tối nay.

Thời gian bảy ngày, mỗi ngày bảy lượng rượu.

Đều là bảy ngày.

Hai cái này có liên quan với nhau không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi