VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Hoàng Ngọc ánh mắt nhìn sang, thấy tấm biển hiệu trên vò rượu, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, “Tôi còn nghĩ Sở Trần có thể nấu ra được một ít rượu ngon, ông tôi chưa bao giờ uống loại rượu kém cỏi như vậy.”

Tống Thu không trả lời lời của Hoàng Ngọc.

Nhà họ Hoàng là gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành, về thân phận của Hoàng Ngọc, hắn được mệnh danh là thiếu gia số 1 ở Thiền Thành.

Tống Thu không dám phản bác

lại lời nói của anh ta, cậu chỉ muốn giao rượu cho Hoàng lão gia tử càng sớm càng tốt, về việc Hoàng lão gia tử có uống hay không, cậu không thể làm chủ được.

“Tống Thu, cậu đem rượu mở ra, uống trước một hớp.”

Hoàng Ngọc chỉ chỉ nói, “ông nội ta không thềuống rượu không rõ nguồn gốc, nhưng vì người đã hứa với Sờ Trần, vậy cậu có thể uống một ngụm trước một hơi,sau để đó, ta sẽ đưa cho ông

nội.

Tống Thu cau mày, “Có rất nhiều cách để kiểm tra xem rượu có độc hay không, tôi còn phải lái xe nên không uống được.”

“Ta nhìn ra là ngươi chột dạ đi.”

Hoàng Ngọc khóe miệng lạnh lẽo, “Nếu bản thiếu cứ muốn ngươi uống rượu thì sao?”

Tống Thu không khỏi lắc đầu một cái, “Thứ nhất, tôi phải lái xe, thứ hai, anh rể tôi nói rằng lượng rượu chỉ vừa đủ để Hoàng lão gia tử uống trong bảy ngày. Xin Hoàng thiếu gia thứ lỗi.”

“Ngươi không nghe rõ ràng lời ta sao?”

Hoàng Ngọc thanh âm tăng lớn, “Nếu như ta nói, hôm nay ngươi nhất định phải uống?”

Tống Thu đưa tay nắm lấy vò rượu, do dự một hồi, Tống Thu hít sâu một hơi lắc đầu, “Hoàng thiếu gia, thật sự không thể uống được.”

Lúc này, bên ngoài đại sảnh, vài tên bảo vệ bước vào.

Tống Thu sắc mặt biến sắc, vô thứccâu lùi lai môt bước.

“Nếu ngươi không uống, chỉ có thể chứng minh rằng ngươi có tội,điều này nói lên rượu có gì đó không ổn.”

Hoàng Ngọc chậm rãi nói, “Vậy thì, cách duy nhất để xác minh là ta sẽ mời ngươi uống rượu.”

Vài tên bảo vệ hướng Tống Thu bước tới.

Tống Thukhuôn mặt liền biến sắc, lùi lại mấy bước, “Hoàng thiếu gia, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói đã.”

“Mời hắn uống rượu.”

Hoàng Ngọcvung tay lên, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, “Trước khi uống rượu, hãy dạy hắn một bài học, để hắn hiểu được cái đạo lý, nhà họ Tống không là gì trong mắt nhà họ Hoàng, chẳng là cái thá gì.”

Mấy tên bảo vệ lao về phía Tống Thu như hổ vồ mồi.

Tống Thu một tay bảo vệ vò rượu, thân hình né qua một bên, đột nhiên bước ra, một tên bảo vệ mất cảnh giác, liền bị cậu đạp vào bụng, lùi lại mấy bước.

‘Thật không hổ danh người của

đội vô địch đoạt Thanh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi