VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Trong bữa tiệc tối hôm nay, La Tân từng nói qua, lực lượng của mấy lão gia hỏa bọn họ, không bằng Sở thị, đỏ cũng không phải là lời khách sáo.

Sở thị không chỉ có quan trọng trong Cục đặc chiến, tập đoàn Sở thị còn là một đế quốc thương nghiệp khổng lồ khiến người ta không thể tường tượng nổi.

Rất nhiều doanh nghiệp top 500 thế giới, đều có bóng dáng Sở thị, thậm chí, bọn họ chính là công ty con của Sở thị.

Dòng chính của sỏ’ thị cũng không nhiều về nhân số.


Sở Hạo Trúc chỉ có một em trai, sỏ’ Khai Bình, dưới gối chỉ có một đứa con trai của sỏ’ Trần.

Sở Khai Bình dưới gối một trai một gái, một trong số đó chính là Tiểu Ngư Nhi.

Dựa theo tố huấn Sở thị, sỏ’ Trần là người thừa kế duy nhất trong toàn bộ đế quốc thương nghiệp khổng lồ của Sở thị.

Thiết kế cùa môn đình Sờ thị chính là phong cách tứ hợp viện điển hình của Trung Quốc, diện tích so với các thế gia hào môn khác mà nói, cũng không tính là lớn, cửa cũng không có bảo vệ, nếu như không phải tài xế đưa Sở Trần trở về, Sở Trần bắt taxi trên đường, tài xế taxi kinh thành

chưa chắc đã biết “Sở thị kinh thành” ở nơi nào.

Sau khi đẩy cửa đi vào, tài xế dẫn Sở Trần đi tới trước một cái ao sen, chỉ chì lương đình phía trước: “Đại thiếu gia, nhị lão gia ờ bên kia chờ cậu.”

Sở Trần đi tới.

Bóng đêm, lương đình, đầm sen.


“Cảnh đẹp ngày đẹp trời như thế, nhị thúc lại khồng có hứng thú câu cá.” sỏ’ Trần ngồi đối diện Sờ Khai Bình, trên phiến đá trước mặt sỏ’ Khai Bình, bày một tấm bản đồ Trung Quốc, mặt trên vẽ không ít vòng tròn, dùng màu sắc khác nhau để đánh dấu.

“Đau đầu.” Sở Khai Bình thở dài một tiếng, chỉ vào bản đồ: “Ngươi xem ký hiệu trên bản đồ, nơi dùng bút màu càng đậm khoanh tròn, đại diện cho tình thế càng nghiêm trọng.”

Sở Trần lần đầu tiên liếc mắt đã nhìn thấy vùng ven Tây Tạng, tới gần vị trí An quốc, bút tích màu đen rất dày đặc.

“Nơi này, chính là bởi vì ảnh hưởng của sự kiện chim lạ.” Sở Trần nói: “Nhị thúc, Án quốc nếu có nàng lực xua đuổi đám chim lạ này, vì sao không trực tiếp tiêu diệt chúng?”

“Lúc mới bắt đầu sự kiện chim lạ, Án Quốc quả thật phái ra lực lượng vũ trang tiến hành hành động diệt chim, thế nhưng, theo thời gian trôi qua, bọn họ phát hiện, sau khi bị vũ khí hiện đại công kích, chim lạ tuy rằng bị tiêu diệt không ít, nhưng năng lực chim lạ còn lại lại càng ngày càng cường hãn, hơn nữa, còn có không ít chim lạ gia nhập, những chim lạ này… Cán bản tiêu diệt không hết, cho nên… thứ nuôi đám chó chết này, liền lựa chọn xua đuổi!”

“Càng bị công kích, càng trở nên mạnh hơn?” Sở Trần nhíu mày: “Có thế có lừa hay không.”

“ở nước ta cũng đã xảy ra một vài sự kiện quái thú tấn công con người, cũng quả thật phát hiện ra quy luật này, loài thú sau khi bị công kích, thời điểm xuất hiện lần nữa, sẽ trở nên mạnh hơn.” sỏ’ Khai Bình nhìn sỏ’ Trần: “Nếu như vậy, sẽ mang đến cho chúng ta phiền toái cực lớn, đương nhiên, không chỉ là quốc gia của chúng ta, thiên hạ đều giống nhau.”

“Linh khí toàn cầu tô phục, thực lực thú loại càng ngày càng mạnh, là quy luật bình thường, cản bản không liên quan đến vũ khí.” Sở Trần trầm giọng mỏ’ miệng: “Cho dù không bị công kích, chúng nó cũng có thể trở nên mạnh mẽ, nhưng, cũng không loại trừ khả náng chúng sinh ra biến dị khi gặp phải vũ khí hiện đại.”


“Linh khí toàn cầu tô phục?” Sở Khai Bình nghi hoặc, lần đầu tiên hắn nghe được từ này.

Sở Trần trầm ngâm một hồi, nói: “Cháu lần này ra biển, ở vùng biển phá vỡ một cái phong ấn, toàn cầu linh mạch từ đỏ tô phục, nhân loại chúng ta có thể từ thu được chỗ tốt thật lớn, đồng thời, thú loại cùng các chùng tộc khác, cũng vậy.” Sở Trần đại khái nói một vài chuyện phát sinh trên vùng biển nói ra.

Sở Khai Bình ngơ ngác nhìn Sở Trần, đây quả thật là chân tướng hắn không biết.

“Ông ngoại nói, cho dù phong ấn không mờ ra, trong vòng nửa nám, cũng sẽ tan vỡ, chúng ta chỉ là để cho linh khí toàn cầu tồ phục sớm hơn nửa năm. Hiện tại đối với chúng

ta mà nói, cũng là khảo nghiệm, chúng ta phải tận khả náng trước khi thú loại quật khởi, cường thế trấn áp chúng nó xuống, nếu không, đối với người bình thường mà nói, tùy thời có thể gặp phải tai họa.” Ánh mắt Sở Trần nhìn lướt qua bản đồ, chỉ vào một chỗ trong đó: “Nơi này là nơi nào? Tại sao cũng được vẽ những đường nét màu đen?”

Sở Khai Bình phục hồi tinh thần, thần sắc ngưng trọng: “Đây là Kiềm Địa, mấy ngày trước đã xảy ra chuyện kiến độc biến dị cắn chết người, hơn nữa, cả thôn trang đều bị kiến độc biến dị vây quanh, khiến hơn hai mươi người tử vong, nhiều người bị thương, hiện giờ cả thôn trang đều rút lui ra ngoài.”

Sở Khai Bình dừng một chút, sau đỏ thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Tiều Ngư Nhi…chính là đến nơi này chấp hành nhiệm vụ, điều tra tình hình kiến độc biến dị.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi