Sở Trần cũng không chú ý tới Tống Nhan phía sau đang tìm dao, thần sắc của anh mang theo mĩm cười nhìn cô gái này.
Cô gái giật mình, chợt thắp giọng trả lời: “Miêu Y Y.”
“Miêu Y Y.” Sở Trần còn muốn nói cái gì, cảm giác được sát khí phía sau, lúc này sau lưng lạnh lẽo, vội vàng nhìn về phía Sở Tiểu Ngư, Tiểu Ngư Nhi, anh thiếu chút nữa chịu tiếng oan vì em.
Sở Trần vốn muốn trêu chọc Miêu Y Y vài câu, nhưng lúc này không dám.
Nhanh chóng rút kim bạc cắm trên người Sở Tiểu Ngư xuống, Kiều Thương Sinh thấy thế, đồng tử đều co rụt lại, những kim bạc này đang bảo vệ tính mạng Sở Tiểu Ngư, nhưng, Kiều Thương Sinh đối với Sở Trần cũng rất tín nhiệm, tuy rằng nội tâm có nghi hoặc, cũng không nói gì.
“Đợi một chút.” Lôi Sĩ Dục ở một bên lại nóng nảy, thốt lên: “Vừa rồi bác sĩ Kiều không phải nói, nhũng kim bạc này chỉ có thể tạm thời bảo vệ tính mạng Sở Tiểu Ngư, hiện tại…”
“Bây giờ là để cửu mạng Tiểu Ngư Nhi.” Ý cười trên khuôn mặt Sở Trần đã biến mất, thay vào đó là một cỗ nghiêm túc,
động tác như gió, từng cây kim bạc rơi xuống các huyệt vị trong cơ thế Sở Tiểu Ngư.
Sở Tiều Ngư chỉ là kịch độc trong người, cho dù không có trị liệu thuật lớn, sỏ’ Trần cũng có thề lợi dụng nội lực của mình ép kịch độc trong cơ thể Sở Tiểu Ngư ra.
Đây cũng là nguyên nhân anh tự tin có thể cứu Tiều Ngư Nhi.
Đương nhiên, những người khác, cho dù là Kiều Thương Sinh, nội lực của hẳn cũng không đủ để ép ra cỗ kịch độc bá đạo hung mãnh này.
Giờ này khắc này, ánh mắt Kiều Thương Sinh phát sáng, không thể tin nhìn động tác cùa Sở Trần.
Thiếu chủ thi triển ra lại là một mồn châm cứu thần kỳ mà hắn chưa từng thấy qua.
Không phải Kim Châm Độ Mệnh Thuật, nhìn qua so với Kim Châm Độ Mệnh Thuật càng thêm sâu không lường được.
Sau một phen thi châm, Miêu Y Y ở bên cạnh một tiếng kinh hô, Sở Trần trực tiếp giữ chặt tay Sờ Tiểu Ngư đang hôn mê, kéo hắn lên.
Ra tay rất nhanh, liên tục vỗ vào các huyệt vị trên người Sở Tiéu Ngư.
Một lát sau, Sở Tiểu Ngư phun ra ngoài một ngụm máu tươi.
Máu tươi vồ cùng đen kịt, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Miêu Y Y lại một tiếng kinh hô, theo cô thấy, người này quả thực là muốn đến giày vò ân nhân cứu mạng của cô.
Nhưng mà lúc này, Kiều Thương Sinh nở nụ cười: “Không hổ là thiếu chủ, đối với chúng ta mà nói chuyện bó tay vô sách, thiếu chủ vừa đến, tiện tay có thể phá, Sở Tiểu Ngư được cứu rồi.”
Vương Tái Tiên bước nhanh lên phía trước, hắn cảm giác được Sở Tiểu Ngư đang chậm rãi tỉnh lại.
Lôi Sĩ Dục lập tức sắp xếp người đi xử lý máu độc Sở Tiểu Ngư phun ra: “Cầm đi cho tồ chuyên gia nghiên cứu, cỏ lẽ sẽ có trợ giúp giải mã độc tính của kiến độc biến dị.”
Sở Trần đã rút kim bạc ra, Sở Tiểu Ngư nằm trở lại trên giường.
“Tiều Ngư Nhi.” Vương Tái Tiên đi qua liên tiếp hô vài tiếng,
khi nhìn thấy khuôn mặt Tiều Ngư Nhi cũng dần dần khôi phục một tia huyết sắc, Vương Tái Tiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sờ Trần lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại được trả lời trong vài giây.
“Tình hình của Tiểu Ngư Nhi thế nào?” Thanh âm Sở Khai Bình mang theo thắp thỏm, bất an, còn có một tia kinh hoàng.
Sở Trần mìm cười: “Không sao rồi.”
Ba chữ đơn giản giống như thuốc an thần, Sở Khai Bình nặng nề thỏ’ phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
Từ khi nhận được tin tức đến bây giờ, lòng Sở Khai Bình vẫn treo lơ lửng giữa không trung, đứng ngồi không yên, hắn thậm chí không dám nói tin tức này cho mẹ cùa Tiểu Ngư Nhi.
Sau khi Sở Trần xuất phát, Sở Khai Bình cũng không lúc nào lo lắng, sợ Sở Trần truyền đến tin tức không tốt.
May mắn, Sở Trần không phụ trách trọng trách!
“Được!” Thanh âm Sở Khai Bình mang theo run rẩy, kích động.
Sau khi Sờ Trần cúp điện thoại, Sở Tiểu Ngư cũng tỉnh lại.
Kịch độc trong cơ thể đã hoàn toàn bị thanh trừ ra ngoài, Sở Tiểu Ngư sau khi tỉnh lại, cũng có thể trực tiếp rời giường, dù sao tố chất thân thể võ giả quả thật hơn xa người thường.
“Anh Trần, quả nhiên là anh tới rồi.” sỏ’ Tiểu Ngư nhếch miệng cười: “Em đã có một giấc mơ, mơ thấy mình đã nửa chân đều giẫm vào điện Diêm Vương, đầu trâu mặt ngựa còn đang dùng sức đẩy em, sau đó anh Trần đúng lúc xuất hiện, kéo em từ trong điện Diêm Vương trở về.”