VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Sở Trần và Tống Nhan liếc nhau một cái.

Chỉ thế thôi.

Sờ Trần cười ha ha.

Sở Tiều Ngư có chút chột dạ, vội vàng chuyển đề tài: “Trần ca, mọi người đi quan sát biến dị độc kiến đi, số lượng kiến độc biến dị này quá nhiều, diện tích bao trùm tuy rằng chỉ trong phạm vi ba km, nhưng nếu nắm được, cũng không phải dễ dàng như vậy…”

“Hang ố của kiến độc biến dị đều bị ta diệt rồi.” Sở Trần vỗ vỗ bả vai Sở Tiểu Ngư: “Ngươi nên tranh thủ thời gian đi tìm Miêu Y Y nói chuyện phiếm đi, tình thế trước mắt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Kiềm Địa, ngươi lại nên chạy tới nhiệm vụ tiếp theo.”

Sở Tiểu Ngư trợn mắt há hốc mồm.


“Kiến độc biến dị, đã diệt trừ rồi?” Sở Tiều Ngư có chút không thể tin được những gì mình nghe được, hiệu suất của Trần ca, cũng quá đáng sợ đi.

Sở Trần lấy ra một cái vò rượu: “Nguồn gốc biến dị của kiến, chính là nó.”

Khi Sở Tiều Ngư biết được, kiến độc biến dị hình thành lại là bởi vì một vò rượu, lại càng khó có thể tin, nhưng lời nói của Sở Trần, hắn lại không thể không tin.

“Cho ngươi một cái cớ đi tìm Miêu Y Y” Sở Trần mỉm cười nói: “Mời ông của cô ấy cùng với các lão nhân khác trong thôn Hồng Miếu tới đây một chuyến, nói cho bọn họ biết tin tức kiến độc biến dị đã bị tiêu diệt, còn có, tìm hiểu rõ một chút, trong bọn họ, có ai biết lai lịch của vò rượu này hay không.”

Sờ Trần lần nữa lấy ra vò rượu, bất ngờ phát hiện, đáy vò rượu, có một cái ký hiệu chưa từng thấy qua.

Trong nháy mắt Sở Trần lấy ra một vò rượu này, con ngươi Tống Nhan khồng khỏi tò mò đánh giá Sở Trần.

Hơn mười vò rượu, người này biết làm ảo thuật a.

Hơn nữa, còn tiện tay cầm một vò rượu trong đó.

Nhiệm vụ này, Sở Tiểu Ngư mừng rỡ nhận lệnh mà đi.

Lý do công khai đi tìm Miêu Y Y.


Thôn Hồng Miếu không lớn, Sở Tiểu Ngư không đến hai phút đã đi tới cửa nhà Miêu Y Y, trong đầu xẹt qua khuồn

mặt xinh đẹp của thiếu nữ, Sở Tiều Ngư nhịn không được tim đập mạnh lên, đứng ở cửa hít sâu vài cái, Sở Tiểu Ngư hắng cổ họng một chút, vừa định gõ cửa, phía sau liền truyền đến một thanh âm thanh thúy: “Anh hùng Tiểu Ngư.”

Đồng tử Sở Tiểu Ngư nhất thời mở to.

Miêu Y Y đứng sau lưng hắn từ khi nào. . Truyện Teen Hay

Điều này chẳng phải có nghĩa là, vừa rồi một loạt động tác chuẩn bị hơi khoa trương của mình, lại bị Miêu Y Y nhìn thấy…

Anh hùng…tuồi xế chiều.

Sở Tiểu Ngư ngầm cười, còn chưa mở miệng, Miêu Y Y đã chủ động đi qua, đẩy cửa ra: “Anh hùng Tiểu Ngư, vào đi.”

Miêu Y Y đi vào trước một bước, lúc đưa lưng về phía Sở Tiéu Ngư, nghĩ đến một loạt động tác của sỏ’ Tiểu Ngư vừa mới nhìn thấy, khóe miệng không khỏi cong lên trăng lưỡi liềm.

Anh hùng Tiểu Ngư, quá dễ thương.

“Ồng nội, khách đến.” Miêu Y Y hô lên.

Sở Tiểu Ngư không phải là lần đầu tiên đến nhà Miêu Y Y, chẳng qua, mấy lần trước, là vì khuyên bảo ông nội của Miêu Y Y rời khỏi thôn Hồng Miếu, nhưng cuối cùng đều bị ông lão cự tuyệt, lần cuối cùng, ông lão còn trực tiếp cầm gậy gỗ đuổi hắn ra ngoài.


Trong ấn tượng của Sở Tiểu Ngư, đây là một ông lão tính tình cực kỳ nóng nảy.

Nhưng lần này, Sờ Tiểu Ngư mang theo tin tức tốt tới, lúc đối mặt với ông lão, hắn cũng không sợ.

Quả nhiên, lúc ông lão đi ra chính là mật đen: “Y Y, ông nội bảo cháu đến Hồng Miếu dâng hương, cháu sao lại dẫn tiểu tử này về.”

“ồng nội, cháu vừa dâng hương trở về, anh hùng Tiều Ngư, vừa vặn ở ngay trước cửa nhà chúng ta.” Miêu Y Y đi lên phía trước, khoác cánh tay ông lão, đồng thòi nhỏ giọng nói: “Ông nội, đây chính là ân nhân cứu mạng của Y Y, không phải ông vẫn luôn dạy Y Y, phải báo đáp ân tình sao? Hiện tại ân nhân cứu mạng tới rồi, ông sao lại còn nghiêm mặt.”

Nghe vậy, khuôn mặt ồng lão biến ảo một chút, dịu vài phần, nhìn thoáng qua sỏ’ Tiểu Ngư: “Tuy rằng cậu cứu Y Y, nhưng mà, nếu bởi vì như vậy bảo tồi rời khỏi thôn Hồng Miếu, vậy tuyệt đối không thể.”

Ông lão này, quá cố chấp.

Miêu Y Y rót cho Sở Tiểu Ngư một chén nước: “Anh hùng Tiểu Ngư, uống nước đi.”

Sở Tiểu Ngư vội vàng cảm ơn, hơn nữa ngồi xuống.

Ông lão càng nhìn càng không vừa ý, tiểu tử này có phải đối với cháu gái mình cỏ ý đồ hay không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi