Có thề thấy được, địa vị của Hồng Miếu trong lòng bọn họ.
“Hồng Miếu nằm ở vị trí cao nhất ở phía đồng của ngôi làng của chúng tôi.” Miêu Tùy Long dẫn theo Sở Trần cùng đi.
Đám người Tống Nhan cùng Sở Tiểu Ngư cũng không có đi theo, dù sao ngày hôm qua Miêu Tùy Long đã nói qua, Hồng Miếu chưa bao giờ cho người ngoài tiến vào, bọn họ đồng ý Sỏ’ Trần tiến vào, đã là trường hợp phá lệ của Hồng Miếu ngàn năm.
Một đường đi về phía đông, rất nhanh, đi lên một đoạn đường bậc thang đá, trải dài lên trên.
Những bậc thềm đá có khí tức lịch sử nặng nề, mỗi bước đi đều khiến người ta có một loại cảm giác đặc biệt.
Sở Trần bỗng nhiên cảm giác được Hồng Miếu không đơn giản, mỗi một bước đi lên trên, đối với nguyên thần mà nói tựa hồ là một hồi tu hành.
Sở Trần không biết những người khác có loại cảm giác đặc biệt này hay không, nhưng giờ phút này, vẻ mặt của anh dần dần trở nên nghiêm túc.
Hai bên đường bậc thang đá trồng rừng trúc, Hồng Miếu nằm ở giũ’a rừng trúc ở cuối con đường bậc thang đá.
“Hồng Miếu cách nhà ở mọi người ở một đoạn, nếu Hồng Miếu có quy củ không cho người ngoài tiến vào, vì sao không có người canh giữ, liền không sợ có người từ bên ngoài đi nhầm vào Hồng Miếu sao?” Sở Trần không khỏi hỏi.
“Đương nhiên có người canh giữ.” Miêu Tùy Long mỏ’ miệng nói: “Đàn ông trong thôn Hồng Miếu từ mười tám đến bốn mươi tuổi, năm người một nhóm, mỗi nhóm phụ trách canh miếu một tháng, quả thật cũng là vì đề phòng cỏ người ngoài không biết quy củ, đi nhầm vào Hồng Miếu.”
“Có người canh gác?” Sở Trần nhìn thoáng qua, thần sắc hiện lên một tia nghi hoặc.
Anh đã có thề nhìn thấy Hồng Miếu, ần núp ỏ’ giữa rừng trúc, thế nhưng, anh không nhận ra khí tức của người.
Nàm người mà nói, lúc canh Hồng Miếu, dù sao cũng nên nói chuyện, hoặc là có động tĩnh khác chứ.
Sở Trần nói ra suy nghĩ của mình.
Trong lòng Miêu Tùy Long đột nhiên chấn động, có loại cảm giác bất an khó hiểu, vội vàng mỏ’ miệng: “Nhanh, mọi người đi qua xem một chút.”
Có mấy người trẻ tuồi đi theo phía sau, bọn họ chạy tới, rất nhanh, phía trước truyền đến thanh âm kinh hô.
Thấy thế, Sở Trần cũng không đợi, thân ảnh chợt lóe, nhanh chóng lướt đi.
Trước cửa ngôi miếu cồ ngàn năm này, có hai người ngã xuống đất, hôn mê bất tĩnh.
Sở Trần nhanh chóng đi tới, dò xét mạch đập một chút, may mắn còn thở.
Từ sau khi có Tàng Thiên Bối, Sở Trần mang theo không ít nhu yếu phẩm, trong đó có kim bạc.
Lấy kim bạc ra, nhanh chóng châm cứu cho hai người.
Trong quá trình này, đám người Miêu Tùy Long cũng chạy tới.
Hồng Miếu xảy ra chuyện rồi.
Từng tiếng kinh hoảng vang lên.
Miêu Tùy Long sải bước xông vào.
Khi nhìn thấy pho tượng Hồng Thần sụp đồ trong nháy mắt,
Miêu Tùy Long có loại cảm giác trời đất quay cuồng, bỗng nhiên hai mắt tối sầm liền ngã xuống đất.
“Miêu lão!”
Sở Trần chạy tới, nhanh chóng châm một kim cho Miêu Tùy Long.
Đồng thời, Sở Trần ngẩng đầu nhìn xung quanh một cái.
Dấu vết đánh nhau trong miếu không lớn, nhưng mà, có ba người hôn mê ngã xuống đất, xung quanh pho tượng Hồng Thần càng hướng tới cảnh tượng bị người vơ vét, một mảnh hỗn độn, pho tượng Hồng Thần sụp đổ vỡ, một ngọn đèn trước pho tượng, giờ phút này cũng ngã xuống đất, đèn đuốc, tắt.
Sở Trần cũng khẩn trương cứu chữa cho ba người khác.
Miêu Tùy Long chậm rãi tỉnh lại, đột nhiên đứng lên, cả người đều run rẩy: “Sao lại như vậy?”
“Miêu lão, phiến đá mất rồi.” Có người hét lên, mang theo khóc lóc, còn có tức giận.
Thân thể Miêu Tùy Long mãnh liệt nhoáng lên một cái, suýt nữa lại muốn hôn mê.
Phiến đá Hồng Miếu, là vật phẩm được truyền lại lâu nhất của Hồng Miếu.
Tương truyền, khối phiến đá này, chính là di vật Hồng Thần.
vẫn trưng bày ở bên trong Hồng Miếu.
Lúc này, có người đàn ông hôn mê tỉnh lại, đỏ bừng mắt, nói cho mọi người biết, ngay khi trời vừa sáng, có mấy người áo đen đột nhiên xông vào Hồng Miếu, bọn họ chỉ là hơi phản kháng một chút, đã bị đánh ngất xỉu, tình lại liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Trời vừa sáng.
Nhưng bây giờ đã gân trưa.
Sở Trần nhíu mày, người nào sẽ đột nhiên tập kích HồngM, hơn nữa trộm đi một khối phiến đá bên trong Hồng Miếu?
“Miêu lão, phiến đá kia… là cái gì?” Sở Trần không khỏi hỏi.
Miêu Tùy Long nhìn Sở Trần, đột nhiên quỳ xuống.
Những người còn lại trong thôn Hồng Miếu cũng đều nhao nhao quỳ xuống.
“Sở tiên sinh, cầu xin cậu, giúp chúng tôi tìm lại phiến đá đi.”
“Đó là linh hồn của thôn Hồng Miếu chúng tôi!”
“Sở tiên sinh, chỉ có cậu có thể giúp chúng tồi.”
Nước mắt hốc mắt Miêu Tùy Long rơi xuống, tâm tình rất kích động, đèn ông cầm trong tay đã tắt.
Đèn của Hồng Miếu, ngàn năm không tắt.
Nhưng đến hôm nay, lại truyền thừa đến trong tay ông bị tắt.
“Tôi thẹn với liệt tồ liệt tông a.” Miêu Tùy ầm ầm gào khóc, nếu không phải Sở Trần ngán cản ông, ông đã đụng vào
cột trụ Hồng Miếu rồi.