VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Sở Trần cũng không miễn cưỡng, anh cũng lười đi thẩm vấn, chờ sau khi bọn Sở Tiểu Ngư tới đây, dẫn bảy người đi, đương nhiên sẽ cỏ người tiếp nhận vụ án của bọn họ.

Lực chú ý của Sờ Trần vẫn là trên phiến đá Hồng Thần.

Anh vẫn còn tò mò về phiến đá này.

Mắt thường nhìn không ra phiến đá có chỗ gì đặc biệt, Sở Trần quyết định dùng nguyên thần đi thăm dò.

Dù sao, có rượu giám định.

Hồng Thần để lại rượu, tác dụng chính là rèn luyện nguyên thần.

Quả nhiên, thời điểm khi nguyên thần của Sở Trần chạm vào phiến đá Hồng Thần, bỗng nhiên truyền đến một cỗ cảm giác thê lương vô cùng, Sở Trần phảng phắt trong nháy mắt đụng phải tầng tầng sương mù mỏng manh, nguyên thần của anh xuyên qua sương mù, toàn bộ quá trình, có loại xuyên qua thời gian không gian, bước qua năm tháng ảo giác.


Trong mắt bảy người Đỗ Lão Lục, Sở’ Trần tuy rằng đưa lưng về phía bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm phiến đá, không nhúc nhích, nhưng bọn họ cũng không dám giãy

dụa, vừa rồi sỏ’ Trần bày ra thực lực thật sự quá cường đại.

Bọn họ đã cam chịu số phận.

Nguyên thần Sở Trần xẹt qua quá trình sương mù, cũng đang hấp thu vật chất thần kỳ ẩn chứa trong sương mù, một đường xuyên qua, nguyên thần của anh dần dần lớn mạnh.

Sở Trần không biết cuối của thần giói biến cảnh ở nào, nhưng trong khoảng thời gian này, anh tuy rằng không có phương pháp cụ thể tu luyện nguyên thần, nhưng nguyên thần sau khi trải qua nhiều lần kỳ ngộ, vẫn luôn táng lên, nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn như cũ cảm nhận không được dấu vết thần biến viên mân.

Cuối sương mù thần bí thưa thớt, là từng ngọn núi nguy nga, tựa như ảo giác, nhưng lại cho Sở Trần một loại cảm giác vô cùng chân thật.

Từng ngọn núi linh khí hội tụ trở thành hào quang, tựa như tiên cảnh, phun ra nuốt vào ánh sáng, tươi sáng rực rỡ, đẹp không sao xiết, tiên khí tràn ngập.

Đây là nơi nào?

Trong đầu Sở Trần hiện lên nghi hoặc.

Hồi tưởng lại thời điềm vừa mới xuyên qua sương mù, có loại cảm giác xuyên qua thời gian không gian, trong lòng Sở Trần bỗng nhiên chấn động, trong đầu theo bản năng phát ra một suy nghĩ… Đây không phải là, hai ngàn năm trước, khi linh mạch chưa phong ấn, mười vạn đại sơn Kiềm Địa sao?

Bên trong nguyên thần của Sở Trần hiện ra một bức tranh linh sơn trùng điệp chập chùng, tựa hồ là một cảnh tượng bị ghi lại.

Mười vạn đại sơn rực rỡ tuyệt mỹ, bỗng nhiên, một tiếng nồ vang, chấn thiên động địa.


Trong đỏ một tòa núi lớn, giống như bị trời phạt, trong nháy mắt liền bị san bằng.

Khói đặc dày cuộn…

Nguyên thần Sở Trần cũng bị chấn động rất nhiều, còn không kịp nhìn hình ảnh kế tiếp, bỗng nhiên có loại cảm giác nguyên thần khô kiệt như thủy triều truyền đến, trong đầu như vạn châm đâm xuống, trong lòng mãnh liệt chấn động, lần nữa phục hồi tinh thần, trước mặt Sở Trần, vẫn là khối phiến đá nhìn qua không có bất kỳ đặc biệt nào.

Sở Trần ngây ngẩn cả người, nửa hồi, thần sắc khồng cách

nào kìm lòng toát ra một trận nóng rực.

Một màn anh vừa nhìn thấy, có lẽ là hình ảnh độ kiếp của vị “Hồng Thần” trong truyền thuyết của thôn Hồng Miếu.

Đáng tiếc, nguyên thần của anh không đủ cường đại, không cách nào chống đỡ xem hết hình ảnh.

Nhưng mà quá trình này, Sở Trần có loại cảm giác sức mạnh nguyên thần táng vọt.

Nếu mà có thể mỗi ngày quan sát khối phiến đá này, đó chính là một phương thức tu luyện nguyên thần.

Sở Trần nhìn khối phiến đá Hồng Thần này, âm thầm khẽ thở dài.

Anh nhìn ra được, khối phiến đá này đối với dân làng Hồng Miếu mà nói quan trọng cỡ nào, nếu như anh mang phiến đá đi, vậy cùng bảy người bên cạnh này… cũng không có gì khác biệt.

Thế nhưng, bảo vật như vậy, ở lại thôn Hồng Miếu, quá lãng phí, hơn nữa, lần này nó bị theo dõi, khó tránh khỏi lần sau, còn có thể bị theo dõi.


Sau khi cân nhắc một lát, Sở Trần vẫn quyết định, cùng Miêu lão thương lượng một chút.

Dù sao, phiến đá Hồng Thần, đối với Sở Trần mà nói, lực hấp dẫn quá lớn.

Đây là phương pháp tu luyện nguyên thần anh vẫn muốn tìm.

Điều tức một lát sau đó, nguyên thần sỏ’ Trần lần nữa bao trùm phiến đá Hồng Thần.

Sương mù thần kỳ lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này, nguyên thần sỏ’ Trần còn chưa kịp xuyên qua sương mù, cảm giác vạn châm châm đau đớn kia lại xuất hiện, ép anh lui.

Dục tốc bất đạt.

Sở Trần khoanh chân ngồi xuống, nguyên thần của anh, cũng không thể không ngừng xông vào trong phiến đá, giống như bể luyện hồn, có người muốn một hơi đột phá đến cảnh giới thần biến, kết quả ngược lại bởi vì quá mức gấp gáp, bị bể luyện hồn cắn trả, linh hồn chịu thất bại…

Trạm Đông Sơn: Sao ngươi không thẳng thắn đọc số chứng minh thư của ta?

Sở Trần dùng vài đen bọc phiến đá Hồng Thần một lần nữa lại, xa xa, thanh âm bước chân đã truyền đến.

“ở bên này.” Sở Trần hô một tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi