VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Sờ Trần bỏ lại một câu nói, “Nhà họ Hoàng nếu không xin lỗi, tôi sẽ tới trước cửaNhà họ Hoàng uống thuốc tự sát”

Sở Trần thân thể đã biến mất tại ngoài phòng khách.

Người nhà họTống lúc này mới phản ứng.

“Tên Sở Trần này thật vô pháp vô

thiên. Không đúng, hắn là không biết trời cao đất dày.”

Chu Kiến hồi thần lại.

“Nhà họ Hoàng xin lỗi?”

Lâm Tín Bình chế nhạo, “Sở Trần đây là do ngày hôm qua tranh tài bị làm hỏng đầu óc đi, thực sự kiêu ngạo quá mức.”

“Ông nội, chúng ta phải làm sao

bây giờ.”

Tống Vân cau mày, lo lắng nói lớn, “Sở Trần cứ thế mà đi, nhất định sẽ làm liên lụy đến nhà họ

Tống…”

“Sờ Trần đúng là có khả năng gây tai họa.”

Tống Tình nói.

“Đều nói ít vài ba câu đi.”

Tống Trường Thanhnhìn về phía đám người,mở miệng, “Việc đã đến nước này, giờ đây, chúng ta cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến tìm kế sách ứng phó.”

Tống Trường Thanh nhìn về hướng Sở Trần rời đi, trầm mặc một lúc, “Cả nhà họ Tống, chỉ có

Sở Trần là có dũng khí đi đối mặt với chuyện này.”

Tống Trường Thanh xua tay, quay người bước đi.

Tống Thiên Dương trờ lại phòng Tống Thu, Tô Nguyệt vội vàng nói: “Hiện tại thế nào? Sở Trầnđâu?”

Tống Thiên Dương vẻ mặt phức tạp, “Cậu ta đã đến nhà họ Hoàng.”

Tô Nguyệt sửng sốt, “Làm sao lại cỏ chuyện này.”

Trên giường Tống Thu trong lòng cũng vô cùng chấn động, cái mũi càng vô ý thức thấycay cay, nước mắt liền chảy ra.

Một màn này rơi vào trong mắt Tống Thiên Dương, tâm thần chấn động.

Lúc này, hắn cảm thấy được Sở Trần đã làm đúng.

Tống Thuvẫn chỉ là một thanh niên mười mấy tuổi, đây là lần đầu tiên cậu phải chịu một trận đòn và bị sỉ nhục như vậy, thật khỏ có thể tưởng tượng nổi bao nhiêu uất ức đã tích tụ trong lòng

Tống Thu.

“Tiểu Thu, yên tâm dưỡng thương đi.”

Tống Thiên Dương hít sâu một hơi, “Cho dù chúng ta không đấu được nhà họ Hoàng, nhưng mà chuyện này chúng ta cũng sẽ không lùi bước. Nhất định phải đòi nhà họ Hoàng một lời giải thích.”

Tống Thiên Dươngnói dứt khoát xong liền đi ra ngoài.

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy và lái về hướng nhà họ Hoàng …

Trời đã hơi nhá nhem tối.

Khi Sở Trần vừa đến cửa nhà họ Hoàng, bên ngoài trời đổ mưa rất to.

“Sở Trần?”

Nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ trước cửa Nhà họ Hoàng nhận ra Sở Trần, dù sao thì người thanh niên này ngày hôm qua đại xuất danh tiếng, còn được Hoàng lão gia tửthưởng thức.

Sở Trần trên mặt lộ ra một nụ cười, “Phiền phức thông báo một tiếng, tôi muốn gặp Hoàng đại

thiếu gia.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi