VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Đứng ở cửa đại sảnh, Sở Trần quay đầu nhìn Hoàng Ngọc, “Vậy thì liền nhìn một chút, ai là người không chơi nổi.”

Sở Trần xoay người, thuận tay cầm một cái ô đi ra ngoài.

Trời xối xả mưa.

Tiếng mưa đã che động tĩnh trong khu vực đại sảnh này, nhưng việc vệ sĩ nhà họ Hoàng được điều động tấp nập khiến

một số con cháu nhà họ Hoàng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, bên ngoài trời mưa rất to, không có ai ra ngoài.

Từng tên vệ sĩ giẫm lên mưa và lao đi thật nhanh.

Hoàng Tú Tú đang ngồi trong phòng, nhìn qua cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy vài vệ sĩ vội vã đi qua, trời mưa lớn vậy, liền ô bọn họ cũng không mang.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Hoàng Tú Tú đứng lên.

Nhìn về hướng những người vệ sĩ này rời đi, cảnh tượng lúc sáng chợt hiện lêntrong đầu cô, đồng thời trong đầu cô chợt hiện lên một thân ảnh.

Nhưng mà, Hoàng Tú Tú lại lắc đầu và tự nhủ: “Không có khả năng.”

Coi nhưSỞ Trần biết Tống Thu bị đánh trong nhà họ Hoàng, anh ta cũng không có khả năng đến nhà họ Hoàngđể gây rối.

Hoàng Tú Tú vừa ngôi xuông thì thấy hai vệ sĩ vội vàng đi qua.

“Nhất định đã có chuyện lớn xảy ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi