VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Tuy nhiên, Bách Hoa Cung, mặc dù có cô cô trấn giữ, nhưng uy tín trong giới võ giả kém xa anh, hoặc Cửu Huyền Môn.”

Sở Trần hiểu ý của Liễu Mạn Mạn.

Hy vọng anh lấy danh nghĩa Cửu Huyền Môn hay cá nhân, kêu gọi giới võ giả, cùng nhau chống lại tiều đội mạo hiểm.

“Bắt nguồn của sự xuất hiện của tiểu đội mạo hiểm, là di chỉ khảo cổ và kho báu thời đại võ giả cổ đã xuất hiện trên khắp thế giới, cán bản không có khả náng.”

Sở Trần nói: “Muốn thành lập liên minh, tiến cong đội mạo hiểm, thì có rắt nhiều khó khăn, cô có thể vượt qua được không?”

Ánh mắt Chu Trần chạm phải ánh mắt của Liễu Mạn Mạn.


Tiến công tiểu đội mạo hiểm, không chì suy nghĩ của Liễu Mạn Mạn, Cục đặc chiến cũng có kế hoạch này.

Nhiệm vũ đám người sỏ’ Tiểu Ngư hiện đang thực hiện, chính là có liên quan đến cuộc tiến công tiểu đội mạo hiềm.

Sự xuất hiện của nghề này là một mối nguy hiểm tiềm ẩn rất lớn cho sự ồn định xã hội.

Liễu Mạn Mạn giật mình.

Câu hỏi cuối cùng của Sở Trần, là đặt lá cờ tiến công tiểu đội mạo hiểm vào tay cô.

Ý định ban đầu của cô, chỉ là cho Sở Trần lời khuyên này, mà Bách Hoa Cung nghe theo điều động của Sờ Trần.

Nửa hồi.

Vẻ mặt Liễu Mạn Mạn lộ ra vẻ khó xử: “Trong giới võ giả, tôi chỉ cỏ thể coi là tiểu bối, bất kể là lai lịch hay thực lực, nếu tôi đứng lên đảm nhiệm, sợ rằng sẽ khỏ thuyết phục được công chúng.”

“Luận tư lịch, cô là thánh nữ mới của Bách Hoa Cung, Bách Hoa Cung là một trong số ít các môn phái lớn trong giới võ giả hiện nay có cường giả khí tức cảnh trấn giữ, dưới tình huống các phe phái lớn khác không có ai đứng lên, cô đứng lên, cô có đủ tư cách.”

Sở Trần cười nói: “Thứ hai, luận thực lực, tôi ủng hộ cô, cô có thực lực cường đại nhất trong giới võ giả.”

Ánh mắt Liễu Mạn Mạn sáng lên.


Trong toàn bộ giới võ giả, ước chừng chũng chỉ cỏ Sở Trần có tự tin nói ra lời này.

Liễu Mạn Mạn siết chặt nắm đắm, sau một lát, nặng nề gật đầu: “Được rồi, chuyện này, tôi phụ trách đến cùng.”

“Để đối phó tiều đội mạo hiểm, cũng không hoàn toàn lấy chèn ép làm chủ, đối với lợi ích của các bên liên quan khác phải điều tra rõ ràng.”

Sở Trần vẫn rất tán thưởng quyết định tối nay của Liễu Mạn Mạn, mình cũng sẽ dốc hết sức trợ giúp: “Về mặt tình báo, tôi sẽ cho người liên lạc với cô, cung cấp cho cô đầy đủ tư liệu về tiểu đội mạo hiểm, về phần trợ giúp… toàn bộ Cửu Huyền Môn đều ở sau lưng cô làm chỗ dựa.”

Các sư phó vẫn còn ở đảo vỏ Sò trùng kích thần biến cảnh.

Cửu Huyền Môn, cũng nên mở lại rồi.

Trận chiến đầu tiên khi mờ cửa, tiến công phong khí tiều đội mạo hiểm, định hình lại trật tự giới võ giả.

Lưu Mạn Mạn kích động, mang theo tâm tình không kịp chờ đợi rời đi.

Sở Trần vừa trở về biệt thự thì nhận được cuộc gọi của nhị thúc.

“Hai chuyện.”

Sở Khai Bình lời ít ý nhiều, trầm giọng nói: “Đầu tiên, sau cuộc diễn tập quân sự trên biển do Cục hỏa thần dẫn đầu, gần như toàn bộ sinh vật biến dị Thái Bình Dương đã bị kích động rất nhiều, lượng lớn sinh vật biển biến dị đã chạy trốn khỏi phạm vi diễn tập quân sự, nhưng cũng không dừng lại, mà là di chuyển về một hướng.”


Đồng tử Sở Trần co rụt lại: “Nhị thúc, phương hướng thúc nói, không lẽ là ven biển Hoa Hạ.”

Sở Khai Bình nói: “Nếu ta đoán không nhầm, đó là người

không chế đàn chim lạ, người đang ở trên biền, khống chế sinh vật biển biến dị, cuộc diễn tập quân sự trên biển này, chỉ là đề che đậy hành động của hắn.”

“Được rồi, vậy chuyện thứ hai?”

Sở Trần hỏi.

Sở Khai Bình:?

9

9

Chuyện thứ nhất đều chưa có giải quyết.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi