VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Lúc này, mặc dù trong lòng bọn họ trách cứ Sở Trần, nhưng cũng không thể mắng nổi.

Chỉ mong rằng nhà họ Tống có thể may mắn thoát khỏi một kiếp này.

Gian phòng bên trong.

Vẻ kinh ngạc trong mắt Tống Thukhông có cách nào thu lại được.

Sở Trần đã kể cho cậu nghe những gì đã xảy ra trong nhà họ

Hoàng, đặc biệt là cảnh Hoàng Ngọcbị bắt quỳ xuống để uống rượu.

“Anh rể…”

Một lúc lâu sau, Tống Thu mới nói: “Cảm ơn.”

Tống Thu chưa từng trải qua sỉ nhục như vậy.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Tống Thu cảm thấy tôn nghiêm của mình hoàn toàn bị quét sạch, bây giờ khi nghe tin Sở Trần yêu cầu Hoàng Ngọchoàn trả lại từng cái một,

trong lòng Tống Thu quả thực có một cảm giác vui sướng lan tỏa khắp cả người.

Bất quá, ngay sau đó, cậu bắt đầu lo lắng.

Tống Thu thở dài, “Chuyện này … khẳng định là chưa kết thúc.”

“Đương nhiên là chưa kết thúc.”

Sở Trần nói, “Trừ khi Hoàng Ngọc đăng lên báo xin lỗi cậu, nếu không, chuyện này sẽ không kết thúc.”

Tống Thu lập tức không kịp phản

ứng, “Nhà họ Hoàng nhất định sẽ…”

Tống Thu sững sờ, mở to mắt nhìn Sở Trần, “Anh rể, anh nói cái gì?”

Tống Thu bật thốt lên, vẻ mặt hoảng hốt.

Cậu vừa rồi còn chưa nói hết những gì cậu muốn nói, nhưng Sở Trần đã liền nói sang ý khác.

Anh rể đã có thể đemHoàng Ngọc đè xuống đất để dạy hắn ta cách cư xử, điều này đối với Tống Thu đã là quá đủ.

Đối với việc yêu cầu Hoàng Ngọc xin lỗi mình, Tống Thu thậm chí không dám nghĩ đến.

Chưa nói đến yêu cầu Hoàng Ngọc phải đăng lên báo nói lời xin lỗi.

Điều này tương đương với việc để nhà họ Hoàng trước mặt toàn thành phố, hướng nhà họ Tống nhận thua.

Cái này sao có thể!

Điều mà Tống Thu lo lắng hơn cả là nhà họ Tống sẽ làm thế nào để chống lại sự trả thù của nhà họ

Hoàng.

“Cậu hãy cứ yên tâm nghỉ ngơi.”

Sở Trần vỗ vỗ Tống Thu, “Chờ tin tốt từ anh rể.”

Sở Trần xoay người bước ra ngoài.

Bụng hắn đang cảm thấy đói.

Đương nhiên làSỞ Trần rất nóng lòng muốn được nếm thử những món ăn ngon do chính tay bà xã hắn nấu tối nay.

Khi Sở Trần đến bàn ăn, mọi

người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nhưng không ai nói

gì-

Sở Trầnthì không quan tâm, hai mắt sáng rực nhìn những món ăn ngon trên bàn, quả nhiên là những món hắn thích nhất.

“Bà xã à, em cũng ăn đi.”

Sở Trầnliền gắp một miếng thịt cho Tống Nhan, Tống Nhan chưa kịp từ chối thì đã bị hắn đặt vào trong bát.

Tống Nhan không khỏi trợn nhìn Sở Trần một chút.

Tên ngốc này hôm nay triệt để quá phận nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi