VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Tô Nguyệt cắn chặt môi, liếc nhìn về phía phòng của Tống Thu, nước mắt không kim được mà chảy ra.

Ngoài phòng khách, trong màn mưa, một người vội vàng cầm ô bước vào.

“Nhan Nhan.”

Tô Nguyệt nhìn Tống Nhan đang đi tới, trong lúc nhất thời thanh âm cũng mang theo tiếng khóc nức nở.

Tô Nguyệt ít nhiều cảm thấy khó chịu khi hai cô con gái kia bỏ đi trong đêm.

Dù sao, càng vào thời điểm khó khăn càng hy vọng gia đình một nhà đoàn kết, ứng phó cục diện.

Tuy nhiên, hai cô con gái đã bỏ đi, còn cậu con trai duy nhất nằm trên giường.

Cảm giác thê lương này tràn ngập lồng ngực Tô Nguyệt.

“Cha, mẹ, ông nội.”

Tống Nhan cầm một tấm thẻ

trong tay, đặt lên bàn, nói: “Đây là 20 triệu mà Sở Trần đã thắng tại Lễ hội đoạt Thanh ngày hôm qua, con hy vọng nó có thể hóa giải một chút cấp bách.”

Tống Nhan khẽ thở dài, “Nhà họ Tống nhất định còn chưa đến mức hủy hoại.”

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Tống Nhan, “Con không biết tại sao, nhưng trong lòng con cũng có chút mong đợi đối với Sở Trần.”

Lời nói vừa xong, Tống Trường Thanh và những người khác đã

choáng váng.

Lời của Sở Trần.

Trong vòng ba đến năm ngày, để nhà họ Hoàng đến xin lỗi.

Nếu loại lời này truyền ra ngoài, mọi người sẽ cười ra tiếng.

Tống Thiên Dương mở miệng vừa muốn nói gì đó, nhưng trong đầu không tự chủ được lại hiện ra cảnh tượng hắn nhìn thấy ở cửa lớn nhà họ Hoàng hôm nay.

Các vệ sĩ trong Nhà họ Hoàng lần lượt ngã xuống đất.

Còn Sở Trần một tay cầm ô không dính một giọt mưa, mở cửa lớn nhà họ Hoàng.

Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Sở Trần, thật sự có thể thêm một lần, lặp lại kỳ tích như đoạt Thanh thịnh điển sao?

“Bất kể như thế nào, việc đầu tiên nhà họ Tống phải dùng toàn lực giải quyết tình huống này.”

Tống Trường Thành nói, “Bây giờ chúng ta ở Thiền Thành, toàn bộ đều là địch, không có một người

bạn.”

“Ha ha ha, lão gia tử câu nói này nói có vẻ như không đúng.”

Bên ngoài có một tràng cười vang lên, hai bóng người bước vào.

Hạ Bắc và Hạ Ngôn Hoan.

“Hạ thiếu gia.”

Tống Trường Thanh đứng lên. “Lão gia tử, đây là chú tư của tôi,

Hạ gia, Hạ Ngôn Hoan.”

Hạ Bắc lập tức giới thiệu.

Đôi mắt Tống Trường Thanh sáng lên, ông bước tới, “Hạ tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Hạ Ngôn Hoan bắt tay Tống Trường Thanh.

Mấy người liền ngồi xuống nói chuyện.

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện

gì?”

Hạ Bắc sốt ruột hỏi, “Tại sao nhà họ Hoàng đột nhiên ban bố lệnh

phong sát nhà họ Tống, mà Tiểu Trần cũng tự nhiên biến mất? Tôi cùng chú tư đến đây để xem chúng ta có thể giúp đỡ cái gì không.”

Vợ chồng Tống Thiên Dương nhìn nhau.

Trong lòng như được dội một dòng nước nóng.

So sánh mọi bên đều đã bỏ đá xuống giếng, Hạ tam thiếu gia lúc này như đưa than sười ấm trong ngày tuyết rơi, tự nhiên mang đến nhà họ Tống đang rơi vảo băng lãnh sự ấm áp.

Hơn nữa, Hạ Bắc vẫn đưa ra quyết định dù không cần biết rõ thực hư của vấn đề.

“Hôm nay, Tiểu Thu được Sờ

Trần ủy thác đưa rượu tới nhà họ Hoàng.”

Tống Nhan mang sự việc mà Tống Thu gặp phải tại nhà họ Hoàng nói ra, Hạ Bắc không khỏi vỗ bàn tức giận nói, “Nhà họ Hoàng thật sự là bắt nạt người quá đáng, bọn họ đã đáp ứng với Tiểu Trần, vậy mà còn muốn làm loại thủ đoạn ti tiện này để gây khó dễ, xem ra Tiểu Trần nói đúng, nhà họ Hoàng nhiều nhất chẳng qua chỉ là một kẻ giàu nổi thôi.”

Hạ Ngôn Hoan lông mày cũng nhíu mày, “Cũng là vì chuyện này

mà nhà họ Hoàng còn không buông tha người?”

“Đó cũng không phải.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi