VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Tống Nhanné tránh, “Tôi xem cả nhà họ Tống, chắc chỉ có anh mới có thể ngủ ngon.”

Sở Trần cười, “Anh vừa rồi nói, hôm nay chim khách kêu gọi rồi.”

Tống Nhan con ngươi hơi co lại, nhìn chằm chằm Sở Trần.

Cô cũng có cảm giác giống như Hạ Bắc, cảm thấy Sở Trần có bài tẩy chưa lộ ra.

Tuy nhiên, đối phương là nhà họ

Hoàng, bọn họ thực sự không thể tường tượng được Sờ Trầncòn có con bài tẩy nào để có thể áp đảo được nhà họ Hoàng và giải quyết thảm họa này.

Trong bữa cơm trưa, người nhà họ Tống háo hức nhìn Sở Trần.

Sở Trần liếc mắt nhìn thời gian.

“Trong vòng hai tiếng nữa, điện thoại của nhà họ Hoàng sẽ gọi lại.”

Giọng điệu kiên quyết của Sở Trần khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sở Trần rõ ràng chẳng hề làm gì, dựa vào cái gì mà khẳng định nhà họ Hoàng sẽ gọi lại lần nữa?

Tống Trường Thanh lấy điện thoại di động ra, đặt ở trên bàn.

Mọi ngưò’i đều nén lo lắng và chờ đợi.

Sờ Trần đứng lên.

Mọi ngưò’i cả kinh, ngẩng đầu lên.

Sở Trần ho nhẹ một tiếng, “Mọi người không cần căng thẳng quá mức, tôi chỉ vào xem Tiểu Thu.”

Người nhà họ Tống,

Sau khi thân ảnh của Sở Trần biến mất, Tống Thiên Dương không nhịn được hỏi Hạ Ngôn Hoan, “Hạ tiên sinh, theo anh, Sở Trần có thể làm gì để khiến nhà họ Hoàng phải nhượng bộ?”

Hạ Ngôn Hoan đẩy gọng kính vàng ra, cười gượng gạo, “Với tất cả sự kính trọng thứ cho tôi nói thẳng, tôi thực sự không thẻ nghĩ được có cách nào khiến nhà họ Hoàng nhượng bộ cúi đầu trước nhà họ Tống.”

Bọn họ luôn cảm giác Sở Trần

đang suy nghĩ hão huyền.

Tuy nhiên, nhà họ Tống đã đến tình cảnh này rồi, trong sâu thẳm nội tâm, họ chỉ có thể mơ hồ hy vọng rằng ý nghĩ bất chợt của Sở Trần sẽ trở thành hiện thực.

Sở Trần bước vào phòng, nhìn thấy tay Tống Thu đang nắm chặt điện thoại, tức giận run lên, không khỏi bước tới, “Tiểu Thu, an tâm chớ nóng vội, hôm nay anh rể nhất định sẽ cho em tin tức tốt.Nhà họ Hoàng còn không thể đè đầu cưỡi cổ chúng ta.”

Tống Thu lấy lại tinh thần, khẽ

thở dài một hơi, “Nhà họ Hoàng là gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành. Dưới sự đàn áp của nhà họ Hoàng, nhà họ Tống chỉ có thể thuận theo ý trời, em cũng không để ý, cho dù nhà họ Tống có không còn, em cùng người nhà vẫn còn, một ngày nào đó, em sẽ để cho nhà họ Tống một lần nữa Đông Sơn tái khởi. Việc em tức giận là quán chủ cuối cùng đã thua.”

Mấy chữ cuối cùng nói xong,Tống Thu nghiến răng nghiến lợi.

Sở Trần cũng khá ngạc nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi