VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Hoàng Giang Hồng cầm ly rượu lên thở dài, “Cha có cảm giác bệnh của mình sẽ khỏi hoàn toàn trong bảy ngày.”

Hoàng Dương phấn khởi, “Nếu thế thì thật tuyệt vời.”

Lão gia tử mới là trụ cột thực sự của nhà họ Hoàng.

Bệnh của lão gia tử được chữa khỏi, nhà họ Hoàng không ngại mọi thử thách.

Sau bữa ăn, Hoàng Giang Hồng uống một ly rượu đầy.

Chợt lông mày ông hơi nhíu lại.

Hoàng Giang Hồng cảm thấy chóng mặt, theo bản năng lắc đầu một cái.

Đúng lúc này, di động của Hoàng Dương vang lên một tiếng bíp

bíp.

Hoàng Dương lấy điện thoại ra liếc, trên mặt nở nụ cười, “Tin tức từ nhà họ Diệp, những sai lầm lớn của nhà họ Tống trong việc hợp tác ba bên sẽ phải đối mặt với số tiền bồi thường gần 5 triệu. Số tiền này đối với nhà họ Tống lúc bình thường không có gì đáng nói, tuy nhiên, nhà họ Tống bây giờ khó khăn tứ phương, bất cứ khoản tiền nào cũng có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp nhà họ Tống.”

“Cha.”

Hoàng Dương ngẩng đầu,khuôn mặt nở nụ cười đột nhiên ngưng kết,nhanh chóng đứng lên, “Cha, cha không khỏe sao?”

Hoàng Giang Hồng đưa tay giữ lấy cái bàn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

“Tiêu Di, mau gọi bác sĩ.”

Hoàng Dương vội vàng chạy tới, đỡ Hoàng Giang Hồng.

Sau khi Hoàng Giang Hồng đi chậm lại một lúc, ông ta kìm nén cơn choáng váng trong đầu và ngồi xuống một lần nữa.

“Cha, cha thấy thế nào?”

Hoàng Giang Hồng thờ phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác mệt mỏi trên người cũng không đỡ chút nào.

“Cha lại có cảm giác giống như gần đây, toàn thân không làm được gì,cảm giác thân thể rất yếu, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.”

Khuôn mặt của Hoàng Giang Hồnghoàn toàn tái nhựt.

“Chuyện này làm sao có thể?”

Hoàng Dương có chút gấp gáp, lão nhân gia nhà họ Hoàng chính là trời của nhà họ Hoàng.

Thật vất vả để được thấy tình trạng của lão gia tử được cải thiện, tâm trạng vui vẻ, không ngờ sau bữa ăn, lão gia tử lại tái phát bệnh.

Hoàng Dương ánh mắt rơi vào trên ly rượu trống không, không khỏi thốt lên, “Chẳng lẽ là bởi vì loại rượu này?”

Hoàng Dương tức giận, “Con sợ rằng tiểu tửSỞ Trầnkia từ trước đến nay không có lòng tốt.”

“Rượu hôm nay cha uống đều là do Tiêu Di mua từ bên ngoài về, không thể trách Sở Trần được.”

Hoàng Giang Hồng cũng nhìn chằm chằm vào ly rượu, nhưng mà, cùng một loại rượu, cùng một mùi vị, Hoàng Giang Hồng không thể nghĩ ra bất kỳ sự khác biệt nào.

Hoàng Giang Hồng lắc đầu thở dài, “Có lẽ tác dụng chữa bệnh của loại rượu này chỉ được hai ngày.”

Tiêu Di nhanh chóng đưa bác sĩ riêng của Hoàng Giang Hồng đến

chẩn đoán, nhưng kết quả vẫn giống như lần chần đoán trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi